Ác Tỷ Đương Gia, Khai Cục Nương Muốn Gả Người - Chương 193:-- Mau mau lên nào, đừng lề mề, bớt nói nhảm! ---
Cập nhật lúc: 2025-10-15 13:26:30
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Quan lập tức thở phào nhẹ nhõm, nãy y còn châm t.h.u.ố.c nổ, mấy tiểu tử vô lương tâm nhất định đẩy y , ngờ nha đầu Thịnh Uyển Thu tự nguyện châm lửa.
Chủ yếu là nàng sợ sập động khẩu, chỉ dựa t.h.u.ố.c nổ đó cũng chắc phá tung , nàng vẫn dùng dị năng lôi điện hỗ trợ một chút mới .
“Uyển Thu tử, là để châm, khinh công của hơn.” Hàn Khanh Khanh lên tiếng đề nghị.
“Hàn tỷ, tỷ yên tâm , chạy nhanh lắm, các ngươi mau tìm một chỗ nấp kỹ, nhớ nấp xa nhé!” Thịnh Uyển Thu Hàn Khanh Khanh đang lo lắng cho , vỗ vỗ tay nàng .
“Vậy , tự cẩn thận một chút!” Hàn Khanh Khanh sự kiên định trong mắt nàng nên cũng cố chấp nữa.
“Mau mau lên nào, đừng lề mề, bớt nhảm!” Thịnh Uyển Thu thấy vẻ mặt như táo bón của Lục Quan, liền y gì, vội vàng ngăn .
Bên Lục Linh Vận cũng chôn xong t.h.u.ố.c nổ, móc mồi lửa đưa cho Thịnh Uyển Thu.
“Uyển Thu, cẩn thận một chút!”
“Vâng! Vận tỷ, yên tâm !” Thịnh Uyển Thu nhe răng , vẫy tay với mấy .
Lục Ly lo lắng Thịnh Uyển Thu đang tủm tỉm, cùng Lục Linh Vận lùi vị trí cách đó mười mét, tìm một cây đại thụ để ẩn nấp.
Thịnh Uyển Thu cũng do dự, vòng phía tảng đá lớn, châm ngòi t.h.u.ố.c nổ, đó đồng thời xoa ngón tay khe hở của tảng đá mà tung một tia sét đầy uy lực, biến mất tại chỗ, ẩn trong gian.
Kèm theo tiếng nổ lớn, khói đen cuồn cuộn, tầm của những khác lập tức che khuất, Thịnh Uyển Thu áng chừng thời gian gần đủ, khi khói tan hết, nàng khỏi gian.
Sau đó nàng thấy ba tảng đá nổ đổ hai tảng, vị trí tảng đá lớn ban đầu ở giữa giờ lộ một cái động khẩu hình tròn khổng lồ, chiều rộng một mét rưỡi, chui vấn đề gì.
“Ha ha ha! Thành công , các ngươi mau đây!” Thịnh Uyển Thu hưng phấn hét lớn, nàng dường như thấy núi vàng núi bạc đang vẫy gọi .
Mấy thấy tiếng Thịnh Uyển Thu, đều hớn hở chạy tới, khi thấy động khẩu cũng đều reo hò.
Lục Ly nhặt một viên đá nhỏ đất, liền ném xuống, đó những khác liền thấy tiếng đá rơi, điều chứng tỏ động khẩu đáy, bên nước mà là đất khô!
Hàn Khanh Khanh từ trong móc một quả cầu tròn màu đỏ, đó lấy mồi lửa châm đốt cũng ném xuống, quả cầu nhanh chóng cháy sáng chiếu rõ cảnh vật trong động, hóa còn cả bậc thang, xem bên trong tuyệt đối hàng lớn !
“Có thể xuống , trong động độc, thứ ném xuống chính là Hồng Huân Hoàn thể kiểm tra độc vật, đây là bảo bối của phụ , trộm đấy, hì hì!”
“Ha ha, Hàn tỷ uy vũ!” Lục Thư Tuyết lập tức nịnh bót.
Mèo con Kute
Mấy đang bàn bạc xem ai xuống , ai ở tiếp ứng, thì bỗng nhiên thấy tiếng đao kiếm từ xa vọng , còn kèm theo tiếng hổ gầm!
“Không , Đại Hoa gặp nguy hiểm!”
Thịnh Uyển Thu nghĩ ngợi gì, lao thẳng về phía tiếng hổ gầm.
Ba cô nương khác , nhanh chóng theo !
“Dám động đến sủng vật của lão nương, tìm c.h.ế.t!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-ty-duong-gia-khai-cuc-nuong-muon-ga-nguoi/chuong-193-mau-mau-len-nao-dung-le-me-bot-noi-nham.html.]
Đại Hoa mười mấy cầm trường kiếm, ăn mặc như thị vệ vây kín, Thịnh Uyển Thu tinh mắt phát hiện lưng Đại Hoa vết m.á.u rõ rệt, xem Đại Hoa thương .
Thịnh Uyển Thu lộn theo mặt đất lăn đến chân những đang vây Đại Hoa, rút chủy thủ đ.â.m xuyên mu bàn chân hai tên thị vệ, nhanh chóng lăn đến mặt Đại Hoa dậy.
Hai tên thị vệ nàng đ.â.m xuyên mu bàn chân lập tức ngã lăn đất ôm chân rên la, những tên thị vệ khác cũng lời hô hoán của Thịnh Uyển Thu cho ngơ ngác.
Tình huống gì đây? Người nước Đại Việt bây giờ đều bắt đầu nuôi hổ sủng vật ?
Cố Thừa Phong Phi Ngang và Vương Khải bảo vệ phía , đó còn hiểu chuyện gì, đợi đến khi Thịnh Uyển Thu dậy, nhờ ánh sáng của đuốc, mới rõ dung mạo của Thịnh Uyển Thu.
Một cô nương xinh mười bốn mười lăm tuổi, chỉ là chủy thủ trong tay nàng lóe lên hàn quang, mặt còn mang theo vẻ sát khí, qua chút đáng sợ.
“Đại Hoa, ngươi chứ, đừng sợ, tỷ tỷ đến !” Thịnh Uyển Thu đau lòng xoa đầu Đại Hoa, mượn màn đêm che lấp, nàng nhỏ Linh Tuyền lên vết thương lưng Đại Hoa.
Vết thương qua liền là kiếm thương, dám c.h.é.m hổ của nàng, những kẻ đúng là sống kiên nhẫn .
“Uyển Thu tử, xuống!”
Thịnh Uyển Thu thấy tiếng Hàn Khanh Khanh, liền tỷ định ném thứ kỳ quái gì đó , dứt khoát nhào lên Đại Hoa, đè nó xuống cùng sấp.
Trong chớp mắt, Thịnh Uyển Thu đang sấp Đại Hoa, liền thấy tiếng "soạt soạt soạt" truyền đến từ phía đầu, còn kèm theo tiếng ngã xuống đất.
“Các ngươi là trong hoàng thất Ngụy quốc!”
Lục Linh Vận lúc đến mặt Cố Thừa Phong đang ngã đất, đưa tay giật xuống ngọc bài đeo , Phi Ngang ngăn cản cũng thể giơ tay, bây giờ còn chút sức lực nào, căn bản cách nào ngăn cản .
Bên Thịnh Uyển Thu cũng bò dậy, liền thấy những tên thị vệ đó còn cầm kiếm chuẩn vây g.i.ế.c Đại Hoa đều ngã la liệt đất, từng tên đều thể động đậy, đều trợn mắt nàng đầy kinh hãi, nàng, mà là con hổ phía nàng.
“Hàn tỷ, tỷ chính là tỷ tỷ duy nhất của , tỷ cũng thật quá lợi hại !” Thịnh Uyển Thu giơ ngón cái lên khen ngợi Hàn Khanh Khanh.
“Hì hì, trò mèo thôi mà, giải d.ư.ợ.c của thì chúng cứ đợi c.h.ế.t !”
“Đại Hoa ? Có cần xem cho nó ?” Hàn Khanh Khanh lo lắng Đại Hoa, chủ yếu là vết m.á.u lưng Đại Hoa quá rõ ràng.
“Ta bôi t.h.u.ố.c cho nó , !”
“Chúng qua xem Vận tỷ bên đó xảy chuyện gì!” Thịnh Uyển Thu nhanh chóng chuyển chủ đề, chủ yếu là nàng sợ Hàn Khanh Khanh thấy vết thương của Đại Hoa lành nhanh chóng, nếu chỉ vết m.á.u mà vết thương, nàng sẽ khó giải thích.
“Đường tỷ! Tỷ bình tĩnh một chút, tỷ bình tĩnh một chút, mau buông tay , nếu buông tay nữa là y sắp tỷ siết c.h.ế.t !”
Hai bên định bước tới, thấy tiếng kinh hô của Lục Thư Tuyết. Cả hai vội vàng chạy , thì thấy Lục Linh Vận rơi trạng thái điên cuồng, hai tay siết chặt cổ một thiếu niên mặc cẩm y, đối phương bắt đầu trợn trắng mắt.
Còn Lục Thư Tuyết thì mặt đầy lo lắng, liều mạng gỡ tay nàng .
“Vận tỷ, nàng buông tay!” Thịnh Uyển Thu cũng tiến lên gỡ tay Lục Linh Vận, nhưng tay Lục Linh Vận tựa như vuốt sắt, siết chặt cổ đối phương, căn bản thể gỡ .
Vẫn là Hàn Khanh Khanh tay, từ rút một cây ngân châm, đ.â.m thẳng cổ Lục Linh Vận. Lục Linh Vận nhắm mắt , lập tức mất sức buông tay, trực tiếp ngất , Lục Thư Tuyết vững vàng đỡ lấy.