Ác Tỷ Đương Gia, Khai Cục Nương Muốn Gả Người - Chương 186:-- Ăn chậm thôi, còn nữa mà! ---

Cập nhật lúc: 2025-10-15 13:26:23
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

  "Bà chúng là con gái ?" Lục Thư Tuyết tò mò về vấn đề , suốt dọc đường ai nhận ?

 

  Nàng và đường tỷ hình đều thấp, trong đám con gái thì thuộc dạng cao ráo, dung mạo cũng mang nét khí, mặc nam trang hề yếu ớt chút nào, bà lão ngay chứ?

 

  "Ha ha ha, điều chứng tỏ lão bà đây vẫn còn tai thính mắt tinh, già , hì hì!"

 

  "Ta cắt chút hoa quả cho các ngươi ăn, đây đều là những quả hái đấy. Hai đứa cứ , đừng câu nệ."

 

  Thịnh bà bà tủm tỉm xong, liền xách đồ bếp. Vì là đám thanh niên chuyện riêng , đương nhiên khác ở bên cạnh, bà cũng mắt .

 

  "Ấy , bà lão ơi, bà cứ cho cháu ? Rốt cuộc là bà bằng cách nào ạ?" Lục Thư Tuyết chính là tính cách , nàng thích hỏi tận gốc rễ, hỏi rõ ràng thì khi còn tự lo lắng đến c.h.ế.t mất, thế là liền đuổi theo Thịnh bà bà bếp nhà họ Thịnh.

 

  Sau đó nàng liền nữa, cả như con chồn đất trong vườn dưa, mỗi tay một miếng dưa hấu, xổm đất mà ăn ngấu nghiến.

 

  "Ăn chậm thôi, còn nữa mà!" Thịnh bà bà mỉm Lục Thư Tuyết đang xổm đất ăn dưa. Bà thích những cô nương hoạt bát thế , thật đáng yêu bao.

 

  "Cảm ơn bà, dưa hấu ngon thật, cháu từng ăn bao giờ, hì hì!" Lục Thư Tuyết c.ắ.n từng miếng lớn dưa hấu, quên mất đến đây để .

 

  Thịnh bà bà bưng dưa hấu cắt lát sân, vẫy tay với Thúy Chi đang ở cổng nhà: "Cô nương, con cũng , đây cùng ăn chút dưa hấu!"

 

  "Thằng nhóc hai, gọi bạn của con qua ăn dưa hấu !"

 

  Thịnh bà bà đặt dưa hấu lên chiếc bàn nhỏ trong sân, vẫy tay với Linh Nhị.

 

  Linh Nhị xoa xoa thái dương, từ khi Thịnh lão thái thái y tên là Linh Nhị, liền gọi y là "thằng nhóc hai", dù già cũng chẳng ác ý gì, chỉ là một cái tên thôi, gọi thì cứ gọi .

 

  Chỉ là mỗi bà gọi, Linh Nhị tối sầm mặt mũi, "thằng nhóc hai"? Nghe kiểu gì cũng giống như đang gọi y là "thằng ngốc", cảm giác thật quái lạ.

 

  "Lão nhân gia, bàn bạc với một chuyện, xem ạ?" Lục Linh Vận mím môi mỉm với Thịnh bà bà.

 

  "Con gái thì nên nhiều một chút, con lên thật xinh . Nào, ăn dưa hấu ."

 

  "Con nếm thử xem, ngon lắm đó, đây là dưa cháu gái trồng. Ăn một miếng , chuyện gì thì từ từ , bàn bạc gì chứ, con cứ !"

 

  Thịnh bà bà nhét một miếng dưa hấu tay Lục Linh Vận, thúc giục nàng mau nếm thử, đó kéo Thúy Chi từ cổng sân , cũng nhét cho nàng một miếng dưa hấu.

 

  Lục Linh Vận miếng dưa hấu ngẩn ba giây, trong đáy mắt xẹt qua một tia cảm xúc mà nàng nhiều năm , trong lòng chợt giật thót.

 

  Sau đó nàng cúi đầu c.ắ.n một miếng dưa hấu trong tay, ngay đó là miếng thứ hai, miếng thứ ba!

 

  Thúy Chi thấy công chúa nhà ăn như , nàng cũng bắt đầu ăn theo, ăn mới thấy thứ gọi là dưa hấu thật sự giải khát ngọt thơm, ngon tuyệt!

 

  "Thế nào? Ngon chứ!" Thịnh bà bà thấy Lục Linh Vận ăn xong một miếng, nhét thêm một miếng tay nàng .

 

  "Ừm, ngon ạ, cảm ơn bà." Lục Linh Vận gật đầu.

 

  "Cô nương, con chuyện gì với lão bà đây, con cứ !" Thịnh bà bà cũng cầm một miếng dưa hấu ăn, tiện thể đưa thêm một miếng cho Thúy Chi.

 

Thế là Lục Linh Vận liền kể chuyện núi tìm Lục Ly và những khác, bảo Linh Nhị theo, Thúy Chi ở bảo vệ , đồng thời cũng rõ mối quan hệ của nàng và Lục Ly.

 

“Ôi chao! Hóa ngươi là của Tiểu Lục , ha ha, trách chi đều xinh đến .”

 

“Ta còn tưởng là chuyện gì ghê gớm lắm chứ, thôi!”

 

“Có tiểu tử Nhị theo hai ngươi, cũng an hơn chút. Dù nó cũng là nam nhân, hai cô nương lên núi thì nguy hiểm lắm!” Bà Thịnh còn tưởng chuyện gì to tát, hóa là chuyện liền lập tức đồng ý, dặn dò Linh Nhị nhất định chăm sóc cho hai cô nương.

 

Linh Nhị ngoài mặt biểu lộ gì, chỉ thể điên cuồng trợn trắng mắt trong lòng. Hai vị chẳng ai cần bảo vệ cả, võ công đều kém gì , huống hồ mức độ quái đản của đại công chúa còn lợi hại như tâm cơ của chủ tử nhà , căn bản chẳng cần bảo vệ gì!

Mèo con Kute

 

“Đa tạ bà bà, chúng xin cáo từ . Chắc vẫn kịp đuổi theo bước chân của họ. Xin cáo từ!”

 

“Thúy Chi, ngươi hãy bảo vệ bà bà và thật , đợi trở về!” Lục Linh Vận nghiêm nghị dặn dò.

 

“Dạ, thuộc hạ rõ!” Thúy Chi mạnh mẽ gật đầu đáp.

 

Lục Thư Tuyết xoa xoa cái bụng no căng cũng từ nhà bếp Thịnh gia . Nàng mới ăn thêm nho và sung, còn ăn một miếng bánh rau do Tuệ nương . Mỗi món đều là nàng từng ăn qua, hơn nữa đều ngon, hận thể mọc thêm mấy cái miệng để ăn cho thỏa thuê.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-ty-duong-gia-khai-cuc-nuong-muon-ga-nguoi/chuong-186-an-cham-thoi-con-nua-ma.html.]

Nàng quyết định đợi khi trở về từ Đại Thanh Sơn sẽ ở Thịnh gia thêm vài ngày, để ăn uống cho thật .

 

Bà Thịnh đưa ba đến cửa, ngay ánh mắt kinh ngạc của Linh Nhị, nhét cho Lục Thư Tuyết và Lục Linh Vận mỗi một cây rìu.

 

“Mấy đứa con gái nhỏ nhắn, nếu gặp nguy hiểm cũng đừng sợ, dùng cái c.h.é.m đối phương, c.h.é.m cho tới c.h.ế.t thì thôi!”

 

“Nhất định chú ý an , tự bảo vệ cho . Đợi các ngươi về, bà bà sẽ đồ ăn ngon cho các ngươi, , !”

 

Bà Thịnh vỗ vỗ tay Lục Linh Vận dặn dò.

 

“Tiểu tử Nhị, đường nhớ lanh lợi một chút! Đi !”

 

Linh Nhị bắt đầu nghi ngờ lão thái thái Thịnh gia bán rìu , thích nhét rìu cho khác đến ?

 

“Vâng, đa tạ bà bà, chúng sẽ tự bảo vệ thật , xin cáo từ!” Lục Linh Vận nắm chặt cây rìu trong tay .

 

“Bà bà, vẫn cho , chúng là con gái ?” Lục Thư Tuyết hì hì chằm chằm bà Thịnh hỏi.

 

“Ha ha, sờ sờ tai các ngươi thì sẽ thôi, mau , thì trời sẽ tối mất!” Bà Thịnh nhẹ nhàng chọc đầu Lục Thư Tuyết .

 

Hai nha đầu , một đứa hoạt bát một đứa trầm , còn xinh , thật sẽ về vợ thằng nhóc thối nhà ai đây!

 

“Vâng, bà bà, chúng đây, xin cáo từ!” Lục Linh Vận nở nụ tươi tắn với bà Thịnh, cầm rìu dẫn đầu , Linh Nhị cũng vội vàng theo .

 

Lục Thư Tuyết thật tươi với bà Thịnh, cũng cầm rìu đuổi theo. Chỉ là nàng sờ tai .

 

“Tai? Tai chúng ?” Lục Thư Tuyết xoa xoa dái tai , chợt bừng tỉnh phá lên.

 

“Ha ha ha, , hóa là lỗ tai, ha ha ha, là lỗ tai!”

 

Tại Đại Việt quốc, chỉ con gái mới xỏ lỗ tai, khác thường sẽ chú ý đến vấn đề , nhưng qua mắt bà Thịnh tinh tế!

 

“Tổ phụ, giờ đây? Chúng nên xuất phát tìm ?”

 

Trong Võ An Vương phủ, Lục Tường Viễn cầm thư nhắn của Lục Thư Tuyết, ba bước hai bước chạy đến phòng của Võ An Lão Vương gia, mặt đầy vẻ lo lắng.

 

“Ta ? Kệ nó !”

 

“Đợi ngươi về, sẽ đ.á.n.h gãy chân nó, xem nó còn chạy thế nào nữa!”

 

“Bảo nó ít chơi với nha đầu nhà họ Kiều , cứ , cái học, học mấy cái tà môn ngoại đạo . Lần nha đầu nhà họ Kiều trốn suýt nữa bọn buôn bán mất, giờ thì đến lượt con nha đầu c.h.ế.t tiệt Thư Tuyết trốn . Cơ mà cần lo, nó võ công, bọn buôn gặp nó còn chẳng ai xui xẻo !”

 

Lục Hằng nhận lấy thư nhắn mà cháu trai đưa, tùy tiện lướt qua vứt sang một bên. Y tin tưởng cháu gái , cháu gái y là kẻ yếu đuối, vấn đề an cần lo lắng. Đợi nàng về, y sẽ đ.á.n.h cho một trận roi thật đau.

 

“Tổ phụ, nhưng cha sắp về , đợi về, nếu hỏi về thì ?” Lục Tường Viễn lúc đầu lo lắng, nhưng kết quả là khi tổ phụ một hồi thấy yên tâm hơn nhiều.

 

“Tùy tiện tìm một cái cớ để lấp l.i.ế.m cho tên ngốc cha ngươi chẳng dễ như trở bàn tay ? Cứ Thư Tuyết giúp tuần tra , chẳng ?”

 

“Cái đầu óc heo của cha ngươi hả, chắc chắn phân biệt thật giả . Nếu đầu óc tỉnh táo thì đàn bà dỗ dành xoay như chong chóng, đúng là một kẻ phế vật!”

 

Lục Hằng về con trai , vẻ mặt chán ghét đến nỗi cứ như thể đứa con do y sinh , hận thể bóp c.h.ế.t cái tên vô tích sự đó ngay bây giờ!

 

Lục Tường Viễn cũng chìm im lặng, ngẩng đầu tổ phụ , thở dài một .

 

Nếu lúc nhỏ Lục Thư Tuyết tổ phụ nuôi dạy bên cạnh, giờ cũng chẳng sẽ thành thế nào nữa. Nhà nào cũng quyển kinh khó , quyển kinh nhà đây đặc biệt khó !

 

Cha , Lục Chấp, chỉ là một võ phu thuần túy, thuộc loại đầu óc đơn giản tứ chi phát triển. Sau khi cưới mẫu của họ lâu thì đóng quân ở biên giới. Kết quả là ở đó quen một đàn bà khá thủ đoạn. Khi mới ba tuổi, cha dẫn đàn bà từ biên giới trở về, thấy phụ nữ trong lòng còn bế một đứa bé sơ sinh, trực tiếp khiến mẫu tức đến ngất xỉu.

 

Gia quy do tổ phụ định chính là cho phép nam tử trong nhà gây chuyện tam thê tứ . Một là đông tiền tiêu sẽ nhiều, để tiết kiệm tiền. Hai là nơi nào nhiều nữ nhân thì thị phi cũng nhiều, khó tránh cãi vã, y sợ phiền phức cũng sợ ồn ào. Ba là nam nhân nên chuyên tâm sự nghiệp, kiếm nhiều tiền, cái thứ tình tình ái ái, nam nữ lằng nhằng là lành mạnh. Có sức thì cứ dùng chiến trường, bớt sức giường , đó là chuyện kẻ phế vật mới . Cho nên tổ phụ cả đời chỉ một tổ mẫu là thê tử.

 

Khi đó, tổ phụ thấy phụ dẫn một nữ nhân về, roi ngựa đều quất đứt. Nếu Hoàng đế tự mặt ngăn cản, tổ phụ định dùng d.a.o chặt gân chân của phụ , để khỏi ngoài gây chuyện vớ vẩn mất mặt.

 

Cuối cùng phụ đuổi cặp mẫu tử đó , chuyện mới yên . mẫu của họ chịu đả kích nặng nề, trong lòng uất ức, lâu khi sinh thì qua đời.

 

Điều khiến tổ phụ tức giận nhất là đầy nửa năm đó, phụ dẫn đàn bà về, đồng thời mang theo một đôi con trai con gái do họ sinh . Đứa bé gái chỉ kém Lục Thư Tuyết hai tháng tuổi.

 

 

Loading...