Ác Tỷ Đương Gia, Khai Cục Nương Muốn Gả Người - Chương 180:-- Thịnh Xuân Hoa cũng bị tiếng kêu kỳ lạ đột ngột đó của hắn làm giật mình ---

Cập nhật lúc: 2025-10-15 13:26:16
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Này! Ta đang chuyện với ngươi đó, ngươi gì! Dù cũng là một Vương gia, ngươi thể tôn trọng một chút !”

 

“Ngươi là một kẻ câm đấy chứ? Ngươi xem, ngươi là một kẻ tàn tật mà còn giả ma dọa , mục đích gì chứ!” Lục Quan bắt đầu phát điên . Người ở cái xó núi hẻo lánh mà ai cũng , đúng là núi cao Hoàng đế xa !

 

Sao cả hai đều như chứ, cũng là một Vương gia đó! Ít nhiều cũng nể mặt một chút chứ!

 

Thịnh bà bà thì thế , vị đại tỷ cầm d.a.o cũng , chà, kẻ tấn công càng như , thèm ngẩng đầu, coi thường !

 

Ngay khi Lục Quan định thổi còi gọi ám vệ đến tóm kẻ tấn công , thì thấy giọng lạnh lùng của Thịnh Uyển Thu vang lên từ phía .

 

“Ta đại khái nàng tấn công ngươi, chắc là nàng trúng ngươi, gả cho ngươi!”

 

“À! Không chứ! Ta săn đón đến ?” Lục Quan tặc lưỡi , còn sờ sờ mặt . Nếu khóe môi nhếch lên, thật sự sẽ tưởng đang kinh ngạc, tám phần là trong lòng ngầm sướng hơn là kinh ngạc.

 

“Trời đất ơi! Đại tỷ bảo vệ !” Lục Quan khoái trá ngẩng đầu lên thì vặn đối mặt với khuôn mặt ngẩng lên của Bạch Tiểu Liên, thấy nửa khuôn mặt hổ cào đến biến dạng của nàng , liền lập tức nhảy tót lưng Thịnh Xuân Hoa.

 

Thịnh Xuân Hoa tiếng kêu lạ của dọa cho giật b.ắ.n , thật cho tên ngốc một cùi chỏ, cứ giật nảy giật nảy lên như thế thì thể thống gì?

 

Bây giờ vương gia dễ ? Tên còn là vương gia? Hoàng thất còn nữa ư?

 

“Thịnh Uyển Thu, ngươi đừng lung tung, coi trọng , là đến để...!” Bạch Tiểu Liên lập tức dừng lời, nàng thể .

 

“Ngươi ý gì chứ! Chẳng lẽ bản vương nữ tử yêu thích như !” Lục Quan nhảy dựng lên, mặt đỏ bừng vì tức giận, con nhỏ còn coi trọng , ít nhất thì cũng là một nam tử ngọc thụ lâm phong đấy chứ! Đến mức chê bai như ?

 

“Ngươi sang một bên mà , nàng hết lời !” Thịnh Xuân Hoa thật sự Lục Quan cho đầu óc ong ong cả lên, liền đưa tay đẩy sang một bên.

 

“Ngươi đến để gì? Ngươi ! Ngươi giữa chừng như dám ? Hay là thể ?” Thịnh Uyển Thu nở một nụ trêu tức nàng .

 

Bạch Tiểu Liên oán hận trừng mắt nàng, siết chặt lòng bàn tay mà lời nào.

 

“Ngươi , ngươi , ngươi là nhầm thành Lục công tử ? Muốn thừa lúc đối phương để ý ôm lấy , đó gây động tĩnh để ép cưới ngươi, đúng ?”

 

Lời của Thịnh Uyển Thu thốt , mặt Bạch Tiểu Liên càng trắng bệch, ngờ tâm tư của Thịnh Uyển Thu đoán trúng hết.

 

“A! Ngươi còn khinh bạc đại chất tử của , ngươi đúng là chữ ‘c.h.ế.t’ thế nào!”

 

“May mà ngươi gặp , nếu thì đầu của ngươi sớm dời chỗ khác , chậc chậc chậc, thấy ngươi là dọa c.h.ế.t , chứ gả cho .” Lục Quan lúc cũng dám lớn tiếng la lối nữa, sợ vị đại tỷ cầm d.a.o bên cạnh cho một phát nữa, suýt chút nữa đẩy ngã xuống đất.

 

“Thôi mặt ngươi nát bét đến mức , bản vương sẽ bỏ qua cho ngươi một , dù thì bản vương cũng nhân từ hơn cái tên chất tử mặt lạnh như băng của nhiều!”

 

“Đi , , nhất đừng ngoài hù dọa nữa, cho dù dọa khác, thì dọa hoa cỏ ch.ó mèo gà vịt ngỗng trâu dê lợn cũng đúng, điều sẽ ảnh hưởng đến sự sinh trưởng của chúng, đến lúc đó ăn gì dịp năm mới? Ngươi , đại tỷ!”

 

Lục Quan tự cho là đúng mà luyên thuyên một tràng dài, còn cố gắng tìm kiếm sự đồng tình từ Thịnh Xuân Hoa.

 

“A a a a a a!” Bạch Tiểu Liên từ đất bật dậy, giật phắt chiếc khăn che mặt màu đen trong tay Thịnh Xuân Hoa, che kín mặt bật nức nở, suy sụp bỏ chạy.

 

“Ê? Nàng chạy ? Ta còn hết mà!” Lục Quan ngây Bạch Tiểu Liên chạy vụt qua mặt , còn ngơ ngác hỏi một câu mà sư cụ cao hai trượng cũng thể hiểu nổi.

 

“Ngươi câm miệng cho !”

 

“Không ngươi vương gia bằng cách nào, một chút tinh ý cũng , cứ nhắc đúng chuyện nên nhắc, ngươi đúng là một nhân tài!”

 

“Đại Việt chúng may mà ngươi hoàng đế, nếu thì cả đất nước cũng thể ngươi phá tan tành !”

 

28_“Về nhà, về nhà thôi, ngươi một cái là tức điên lên !” Thịnh Xuân Hoa cố nhịn xúc động mắt, cầm d.a.o phay sải bước nhanh ngoài sân nhà họ Thịnh.

 

“Nàng là ai?” Lục Quan chỉ Thịnh Xuân Hoa đang bực bội, yếu ớt hỏi Thịnh Uyển Thu, cảm thấy vị đại tỷ cảm giác giống như mẫu hậu đang răn dạy , trong lòng sợ hãi vô cùng.

Mèo con Kute

 

“Đại cô của , ha ha! Tính cách chút lỗ mãng, Vương gia ngài lòng rộng lớn, ngàn vạn đừng trách tội nàng !” Thịnh Uyển Thu vội vàng giải thích, nàng ngờ đại cô của dám trực tiếp chỉ trích vương gia, lẽ nên lưng thôi, lá gan còn lớn hơn cả nàng.

 

“Không , , sẽ trách tội nàng , cảm thấy thiết, mẫu hậu của bình thường cũng răn dạy như , hì hì!” Lục Quan nở một nụ ngây ngô.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-ty-duong-gia-khai-cuc-nuong-muon-ga-nguoi/chuong-180-thinh-xuan-hoa-cung-bi-tieng-keu-ky-la-dot-ngot-do-cua-han-lam-giat-minh.html.]

Thịnh Uyển Thu và Thịnh bà bà , hai ... thật, kẻ là một kẻ thích ngược đãi chứ? Bị răn dạy như mà còn vui vẻ như chuyện gì, thật là cạn lời.

 

Mùa hè nhiều mưa, cơn mưa giông đột ngột ào ào trút xuống, kèm theo sấm chớp đùng đùng.

 

“Ca, chúng thể trong nhà ? Mưa ướt hết cả cổ của .”

 

“Ngoại tổ phụ quên chúng ? Có quên chúng vẫn còn đang phạt tấn mã bộ ở hành lang ?” Du Quy Nguyệt liếc Tưởng Hạc An.

 

“Chắc là nhỉ? Ba chúng tấn ở đây một canh giờ , chắc là đến giờ ăn cơm sẽ gọi chúng .” Tưởng Hạc An hít hít mũi, ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.

 

“Hai ngươi cứ thành thật một chút , hai ngươi tiểu Thất và tiểu Bát xem, chúng bưng một chậu nước ở đằng bao lâu ? Ba chúng ở hành lang ít còn gió thổi, còn chúng thì ?” Du Quy Thanh liếc căn phòng cách đó xa mà bĩu môi .

 

Trước đó lâu, ba bọn họ phạt tấn mã bộ, liền thấy hai tiểu nhỏ nhất khổ sở mỗi bưng một chậu nước trong phòng, đó bọn họ liền thấy tiếng ngoại tổ phụ hùng hồn lệnh cho hai đứa bưng chậu nước giơ ngang bằng, để rèn luyện lực cổ tay, tránh cho việc chữ lực, chữ nét xương cốt, xiêu vẹo thành hình.

 

Du Quy Thanh cảm thấy ngoại tổ phụ của đây lẽ từng ở Hình bộ, những thủ đoạn hành hạ của ông nhiều đến mức khiến bọn họ kịp trở tay, năm bọn họ coi như quân diệt, ba vị ca ca phía như thế nào .

 

Hoàng cung Đại Việt.

 

Thái hậu nương nương đối với chậu Quỷ Lan mà Kiều Văn Uyên tặng, yêu thích rời tay, ôm ngắm ngắm mấy mà vẫn nỡ đặt xuống.

 

“Thái hậu nương nương, Linh Vận công chúa đến.” Cầm ma ma bước nhanh vài bước lên bẩm báo.

 

“Sao nó thời gian đến giờ ?”

 

“Không ! Mau giúp ai gia giấu chậu Quỷ Lan !”

 

Thái hậu đầu tiên vô tư đáp một câu, đó đột nhiên nhớ vị đại tôn nữ của , nàng là một kẻ mê hoa đích thực, đặc biệt thích các loại hoa cỏ quý hiếm, hậu hoa viên trong phủ công chúa của nàng chất đầy các loại kỳ trân dị thảo.

 

Nếu để nàng Quỷ Lan thì còn gì nữa, chắc chắn sẽ tay cướp, cho thì sẽ giở trò ngang ngược, cho thứ rối tinh rối mù, là một chủ nhân đạt mục đích thì bỏ qua.

 

Cầm ma ma cũng tình hình , nếu thì cũng sẽ thấy Linh Vận công chúa từ xa vội vàng đến báo cho Thái hậu.

 

lúc Thái hậu nương nương giấu chậu Quỷ Lan chiếc ghế quý phi, Linh Vận công chúa nhấc chân bước đại điện.

 

“Hoàng tổ mẫu, ngài đừng giấu nữa, đến để cướp Quỷ Lan của ngài , Kiều thái phó bên còn mấy chậu nữa kìa, nếu , sẽ đến cướp của .”

 

Lục Linh Vận dáng vẻ cúi lưng cong m.ô.n.g của hoàng tổ mẫu mà che miệng khẽ, nàng sớm nhận tin tức từ đường lắm lời Lục Thư Tuyết của , nên nàng thật sự đến để cướp chậu Quỷ Lan trong tay Thái hậu.

 

“Chao ôi, đứa trẻ sớm, suýt nữa thì lưng già của gãy .”

 

“Nói , con đến tìm chuyện gì? Không việc đến Tam Bảo Điện, gây chuyện rắc rối gì nữa ?” Thái hậu vội vàng xoa xoa lưng già của , hết sức trừng mắt nàng.

 

Vị đại tôn nữ là con gái đầu lòng của Lục Ngạn, năm nay mười sáu tuổi, mẫu phi Mai Tần của nàng là một nữ tử mềm mại khéo léo nũng với hoàng đế, đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh, khi nàng còn nhỏ qua đời vì một bất ngờ rơi xuống nước.

 

Sau đó nàng nuôi dưỡng trong cung của Hoàng hậu, Hoàng hậu nhiều năm con, coi nàng như con gái ruột, dạy nàng cầm kỳ thi họa, ngày ngày mang theo bên , tình cảm giữa hai cũng đặc biệt , tuy con ruột thịt, nhưng cũng khác gì con ruột.

 

Kết quả là khi Hoàng hậu mười một tuổi, vì cứu hoàng đế mà thích khách b.ắ.n một mũi tên, rơi xuống vách núi, cùng với đứa con chào đời trong bụng mà mất mạng, đến nay vẫn tìm thấy t.h.i t.h.ể của Hoàng hậu.

 

Mà nàng tận mắt chứng kiến, từ đó tính cách đại biến, một tiểu cô nương vốn ôn nhu dịu dàng đây đổi phong cách thường ngày, nhất quyết học võ, bắt đầu múa đao chơi kiếm.

 

Nơi nào nhiều nữ nhân thì thị phi cũng nhiều, dần dần trong hậu cung liền đồn đại nàng khắc mẫu, mặc dù hoàng đế và nàng cũng mặt trấn áp, nhưng đối với Linh Vận vẫn gây ít ảnh hưởng, tính cách của nàng cũng ngày càng lạnh nhạt, một lời hợp là thích động thủ.

 

Lúc đó nàng còn nhớ rõ ràng, chỉ vì một phi tử lắm miệng mắng nàng khắc mẫu là một sát tinh, nàng liền ngay mặt phi tử đó tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t con vật cưng mà phi tử nuôi, còn giật phăng đầu nó xuống một cách dã man, cảnh tượng m.á.u thịt be bét đó dọa cho phi tử lắm miệng sợ đến ngất xỉu ngay tại chỗ.

 

Khi nàng đến nơi thì thấy nàng đang nắm c.h.ặ.t x.á.c thỏ m.á.u thịt be bét, một cách âm u lạnh lẽo, mặt còn dính mấy giọt m.á.u tươi, lúc đó nàng mới mười hai tuổi, cũng dọa cho nàng giật , dần dần còn ai dám nàng khắc mẫu mặt nàng nữa, khi trưởng thành nàng liền dọn khỏi hoàng cung, sống trong phủ công chúa.

 

“Hoàng tổ mẫu, thể gây chuyện rắc rối gì chứ? Ngài xem ngài cứ như là một kẻ ác ôn thập ác bất xá .”

 

“Ta đến tìm ngài, là mượn một thứ, mượn cây Thí Huyết Cung của hoàng tổ phụ dùng một chút!”

 

Lục Linh Vận tự nhiên xuống, híp mắt Thái hậu, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên tay vịn ghế, vẻ mặt đầy tự tin mà .

 

 

Loading...