Ác Tỷ Đương Gia, Khai Cục Nương Muốn Gả Người - Chương 18:-- Đùi dê ---
Cập nhật lúc: 2025-10-15 13:22:58
Lượt xem: 71
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thịnh Uyển Thu tự quyết định, cắt ba cân thịt dê biếu Lý Chính bá bá, còn các nhà láng giềng xung quanh và những gia đình thường ngày giao hảo thì mỗi nhà một cân.
Nàng hiểu rõ sức lực của một gia đình là hữu hạn, bất kể lúc nào, nếu nhà gặp nguy hiểm, hàng xóm đến sẽ nhanh hơn nha môn, đương nhiên giữ mối quan hệ .
Nhà đại bá và nhà tam thúc mỗi nhà hai cân, đây đều là nể mặt Thịnh bà bà.
Thịnh Uyển Thu xách giỏ ngoài, đích đưa thịt.
“Nương, Uyển Thu nhà quả là ngày càng dáng!” Thịnh Xuân Hoa bóng lưng Thịnh Uyển Thu xa mà khen ngợi.
“Điểm giống !” Thịnh bà bà ưỡn ngực, đắc ý.
Thịnh Xuân Hoa: “...”
Cả nhà Lý Chính đang bàn tán về hành động kinh của Thịnh Uyển Thu hôm nay thì cánh cửa lớn gõ vang.
“Lý Chính bá bá, nhà ạ!”
“Ôi! Là Uyển Thu ! Mau !” Lý Chính nương tử, theo vai vế Thịnh Uyển Thu gọi là đường thẩm.
“Đường thẩm, hôm nay cháu bắt một con dê, mang chút thịt đến biếu và đường bá bá tẩm bổ thể.”
Thịnh Uyển Thu từ trong giỏ tre xách một miếng thịt, đưa cho Lý Chính nương tử.
Nàng cố ý , trong tay nàng đang xách miếng thịt một cân, đó từ trong giỏ tre xách một miếng lớn hơn đưa . Phàm là ngốc, đều thể sự khác biệt giữa miếng thịt và miếng thịt .
“Con bé , một lên núi nhất định cẩn thận an , núi còn hổ đấy!” Lý Chính nương tử và những trong sân đương nhiên đều chú ý tới.
Biết Thịnh Uyển Thu cố ý đưa cho nhà miếng lớn, ai nấy đều hân hoan.
“Lão bà tử, nàng dọa đứa nhỏ gì!”
Lý Chính lúc cũng tới, mỉm Thịnh Uyển Thu.
“Con là một đứa trẻ , đồ ăn ngon cũng nghĩ đến đường bá bá, nếu con chuyện gì cứ tìm .”
“Có miếng thịt dê của con, cũng thể ăn một bữa ngon lành, ha ha ha!”
Lý Chính thích giả dối, cũng coi Thịnh Uyển Thu là ngoài, liền nhận lấy thịt dê, đưa cho vợ .
“Hì hì, hiếu kính trưởng bối là lẽ đương nhiên, cháu bá bá và thẩm thẩm với cháu, cháu còn đưa cho Dương nãi nãi nữa. Người và thẩm thẩm cứ bận rộn ạ, cháu xin cáo lui.”
Thịnh Uyển Thu giơ giơ miếng thịt dê trong tay, .
“Được , con ! Thay cảm ơn nãi nãi của con nhé!” Lý Chính đích tiễn Thịnh Uyển Thu cửa.
“Đều là nhà cả, cần khách khí như , cháu đây!” Thịnh Uyển Thu vẫy tay từ biệt, xách thịt dê vui vẻ rời .
“Lão đầu tử, Uyển Thu quả thường, sức lực thật lớn, con dê to như , vác lên nhẹ tênh.”
Lý Chính liếc vợ một cái, : “Sau nàng nhớ trông nom nó nhiều hơn một chút, đừng để khác bắt nạt!”
“Cha! Ai dám bắt nạt nàng chứ, cái tính cách lanh lảnh của nàng , chỉ kẻ mắt mới dám bắt nạt!” Đại nhi tử của Lý Chính đùa cợt .
“Cũng trông nom nhiều hơn, đứa trẻ cha dễ dàng gì!” Lý Chính trừng mắt đại nhi tử .
“Dạ , chúng con đều sẽ trông nom nhiều hơn!”
“Nương, thể nấu thịt ạ!”
“Miếng thịt thật ngon miệng!” Đại nhi tử của Lý Chính xoa tay thúc giục.
Tối nay, làng Thanh Sơn khói bếp lượn lờ, nhiều nhà đều tỏa mùi thơm của thịt dê hầm.
“Mẫu con cũng thật thú vị, con dê to như , mà chỉ cho bấy nhiêu thịt, đủ ai ăn chứ!”
Lưu Quyên oán giận với Thịnh Đại Sơn.
Vốn dĩ nàng định, đến lúc đó sẽ cắt một miếng thịt đưa về nhà đẻ, thế mà chỉ bấy nhiêu, nhà còn đủ ăn, mà đưa về !
“Nếu nàng , thì mang trả !”
“Ăn thịt còn ngậm miệng! ” Thịnh Đại Sơn vui, hung hăng đập bàn.
Lưu Quyên lập tức dám hé răng, nàng cũng chỉ thể khoe mẽ với ba cô con gái, thật dám loạn với Thịnh Đại Sơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-ty-duong-gia-khai-cuc-nuong-muon-ga-nguoi/chuong-18-dui-de.html.]
Đừng thấy Thịnh Đại Sơn đối với ngoài thì hiền lành chất phác, nhưng nếu đ.á.n.h nàng , đó là đ.á.n.h thật, mấy đều đ.á.n.h đến mức nàng dám khỏi nhà.
Hơn nữa đều là những nơi tiện để khác thấy, nàng chỉ thể âm thầm chịu đựng.
“Nương, con ăn thịt, con còn nữa!” Tiểu nhi tử Thịnh Diệu Tổ húp soàm soạp hết thịt trong bát của , la lớn với Lưu Quyên.
“Cho cho cho, chỉ ăn, chẳng tác dụng gì cả!” Thịnh Thúy Lan gắp thêm mấy miếng thịt bát tiểu nhi tử.
“Nương, con cũng !” Thịnh Phán Đệ cũng học theo mà đưa bát .
“Đồ tiểu phá của, ăn cái gì mà ăn!” Lưu Quyên một tay gạt phắt bát của Thịnh Phán Đệ đang đưa tới, sự trọng nam khinh nữ là bình thường mà lộ rõ.
Thịnh Chiêu Đệ và Thịnh Lai Đệ cúi đầu chỉ lo vun vén cơm trong bát của , căn bản dám hé răng, sợ rằng lửa giận của Lưu Quyên sẽ chuyển sang .
Thịnh Phán Đệ nước mắt từng giọt lớn rơi xuống, rơi bát cơm mà nàng đang ôm biến mất.
Nhà Thịnh tam bá thì một mảnh hài hòa, Trương Quế Hoa đôi nhi nữ đang ăn thịt ngon lành, hiền từ.
“Nương tử, nàng cũng ăn !” Thịnh Đại Lâm gắp một miếng thịt dê bỏ bát nàng.
“Tướng công, cũng ăn !” Trương Quế Hoa cũng gắp cho một miếng.
“Nương tử, lúc ở nhà, nếu bên mẫu chuyện gì, nàng nhớ chăm sóc nhiều hơn một chút.” Thịnh Văn Sâm .
“Thiếp !” Trương Quế Hoa gật đầu .
Nàng xưa nay thích xen chuyện, vẫn luôn chỉ quản gia đình nhỏ của . Đừng nàng ích kỷ, nàng cũng chỉ bấy nhiêu khả năng, chăm sóc tất cả là điều thực tế.
Vì tướng công dặn dò, hãy chăm sóc nhiều hơn một chút , dù cũng hại.
Trong thôn một mảnh yên bình, khen, đương nhiên cũng mắng.
Mẹ con Bạch Tiểu Liên trong sân nhà ngửi thấy mùi thịt dê bay lơ lửng trong khí, mắng nhiếc ròng rã hơn nửa canh giờ.
“Nương, cái tiện nhân thật sự c.h.ế.t tâm với ca ca !”
“Nếu là bình thường thì căn bản dám cãi , đồ gì đều mang đến nhà chúng . Lần con dê lớn như , nếu là bình thường thì ít nhất cũng cho nhà một cái đùi dê!”
“Người xem hôm nay nàng chẳng cho gì cả, cái tiện nhân đừng hòng bước cửa nhà chúng !”
Bạch Tiểu Liên mắng mỏi cả miệng, tức giận dậm chân trốn trong nhà. Nàng ở trong sân nữa, càng ngửi thấy mùi càng đói bụng.
Bạch Hạo Vũ trong nhà đương nhiên cũng thấy lời của mẫu và , ngửi mùi thịt trong khí mà âm thầm chảy nước miếng.
Thịnh Uyển Thu đáng c.h.ế.t, đợi khi thi đậu tú tài, tuyệt đối sẽ khiến nàng nếm mùi!
Còn nhân vật chính đang những bàn tán thì lúc đang ung dung ghế tre xoa xoa cái bụng căng tròn vì ăn quá no.
“Uyển Thu, uống chút nước sơn cho dễ tiêu!” Thịnh Xuân Hoa bưng một chén nước sơn pha xong đưa cho nàng.
“Đa tạ đại cô, cũng uống chút .”
“Bên chừa một cái đùi dê, lát nữa và sẽ giúp mang về.”
“Ngày mai chúng sẽ tự trấn, đến lúc đó chúng sẽ gặp ở nhà tiểu cô.” Thịnh Uyển Thu ôn tồn .
“Được, về chuẩn chút đồ, ngày mai mang cùng cho tiểu của con!”
“Ta cũng sẽ xem cái tên Dương Vĩ đáng c.h.ế.t , nếu còn dám bắt nạt tiểu , sẽ đ.á.n.h thêm một trận nữa!”
Thịnh Xuân Hoa hậm hực , tiểu nhà nàng coi như là do nàng trông nom từ bé, hai chênh lệch bảy tuổi, cơ bản Thịnh Hạ Hoa chính là do nàng nuôi lớn.
Nghe tiểu bắt nạt, nhất định xem, xem thì nàng yên lòng.
Thế là Thịnh Uyển Thu và Thịnh Hoài An xách nửa cái đùi dê, tiễn Thịnh đại cô về nhà.
Khi ngoài, gặp Thịnh tam thúc. Y một mực đòi cùng để đưa đại cô về nhà, rằng hai đứa trẻ bọn trở về ban đêm sẽ an , thế là thành ba cùng đưa Thịnh đại cô về nhà.
Mèo con Kute
Thôn của đại cô ngay cạnh thôn , bộ đến một canh giờ là tới.
Sau khi đưa Thịnh Xuân Hoa đại cô về đến nhà an , bọn trở . Lúc sắp , Thịnh đại cô gọi Thịnh Uyển Thu .
“Chuyện nhân sâm đừng cho tam thúc của ngươi , hiểu !”
Thịnh Uyển Thu Thịnh Xuân Hoa, gật đầu. Đại cô của nàng là , đang nhắc nhở nàng lòng khó đoán.