Ác Tỷ Đương Gia, Khai Cục Nương Muốn Gả Người - Chương 176:-- Ta không biết võ công, nếu gặp nguy hiểm, ta đi theo sẽ chỉ vướng víu ---

Cập nhật lúc: 2025-10-15 13:26:12
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Haiz! Ta ngươi cứ mãi chống đối thế, ngươi đây như !” Lục Quan tức đến suýt đập bàn, bây giờ triệt để bộc lộ bản tính , hừ, đúng là đổi!

 

“Xùy, đó là vì nghĩ thông , thể vì một cái cây mà từ bỏ cả một rừng cây, , lão đại!”

 

“Ha ha ha, đúng , huống hồ còn là một cái cây cong queo, ha ha!”

 

“Ha!” Thịnh Uyển Thu và Hàn Khanh Khanh hai một xướng một họa, cuối cùng còn đập tay ăn mừng, khiến Lục Quan tức đến dậm chân.

 

Nói các nàng, chẳng lẽ ăn cũng ! Lục Quan hầm hừ đến bàn trẻ con bên cạnh lấy sườn dê nướng.

 

“Các khi nào lên núi? Ta sẽ để Linh Tứ ở giúp .” Lục Ly đưa cho Thịnh Uyển Thu một ly đào hoa tửu, nhẹ nhàng hỏi.

 

26_“Huynh ? Hiện giờ thể leo núi hẳn là vấn đề gì chứ?” Thịnh Uyển Thu nhận lấy chén rượu, uống một cạn sạch. Rượu đào hoa ngọt lịm, vô cùng thơm nồng, hợp khẩu vị của nàng.

 

“Ta võ công, nếu gặp nguy hiểm, theo cũng chỉ vướng víu thôi.” Lục Ly nặn một nụ bất đắc dĩ , thần sắc mặt vô cùng cô đơn.

 

Lục Ly: Hì hì, nàng mời đào bảo tàng kìa!

 

Linh Nhị: Không hì hì, chủ tử đúng là trò mà! Coi mấy tên võ công cao cường như bọn là đồ trang trí !

 

, Lục Ly, chúng cứ cùng , cũng võ công, , !” Hàn Khanh Khanh hùa theo.

 

“Vậy , đến lúc đó sẽ mang thêm vài thị vệ, tuyệt đối sẽ vướng víu các !” Lục Ly giả vờ suy nghĩ gật đầu .

 

“Nào, cạn chén, chúc chúng tìm bảo thành công!” Thịnh Uyển Thu nâng chén rượu lên, hướng về phía hai mà giơ cao.

 

“Được, cạn chén, chúc chúng mã đáo thành công!” Hàn Khanh Khanh cũng giơ cao chén rượu trong tay.

 

“Cạn chén!” Lục Ly cũng nâng chén rượu lên, ba chạm ly thành công.

 

“Này , trong mắt các còn , mới là dẫn đầu đó! Đây là định dẫn theo nữa !” Lục Quan bưng sườn dê nướng , lúc cuộc chuyện của ba , suýt nữa thì tức phát .

 

“Được , thì dẫn ngươi theo , tìm bảo đồ ? Lấy cho xem !” Thịnh Uyển Thu ngoắc ngón tay với y .

 

“Thế còn tạm , ! Cái gì mà dẫn theo, là dẫn các thì !”

 

“Thôi , so đo với các nữa, đây, đây chính là tàng bảo đồ.” Lục Quan từ trong túi áo lấy một tấm da bò cũ nát, nhàu nhĩ đưa cho Thịnh Uyển Thu.

 

“Những cái lỗ vốn dĩ sẵn ? Hay là kiến c.ắ.n ?” Thịnh Uyển Thu trải tấm da bò xem xem , vẽ là cái quỷ gì , một chút cũng hiểu, còn là lỗ nhỏ, rách nát bốc lên mùi mốc.

 

“Ta cũng , khi những cái lỗ , vấn đề gì ?”

 

Lục Quan đây cũng từng nghiên cứu tấm tàng bảo đồ da bò , còn tìm vài lão đạo sĩ giúp xem qua, cũng đều hiểu . Y còn tưởng Thịnh Uyển Thu manh mối gì đó chứ.

 

“Huynh xem xem, thể rốt cuộc vẽ cái gì ?” Thịnh Uyển Thu đưa tấm da bò cũ nát trải cho Lục Ly, nàng nghĩ tiểu tử nhiều sách như , nhất định thể những hình vẽ quỷ dị là gì.

 

Lục Ly tỉ mỉ một chút, lật ngược tấm bản đồ , trong lòng đại khái chút hiểu . Những đường nét và khung hình cũng hiểu, nhưng những chữ đó, dường như từng thấy trong một cuốn sách nào đó, dường như là mật văn nước Ngụy, chỉ lưu truyền trong hoàng thất nước Ngụy.

 

Hiện giờ dám chắc tấm tàng bảo đồ là thật, tiểu thúc đáng tin cậy của rốt cuộc cũng một đáng tin.

 

“Chữ là mật văn nước Ngụy, cụ thể gì thì . Còn những hoa văn vẽ , các lật ngược xem giống cái gì?”

 

Lục Ly đặt tấm da trâu rách lên bàn nhỏ, ba còn lập tức xúm xem.

 

“Đây là bản đồ sơn mạch Đại Thanh Sơn? Phải ?” Thịnh Uyển Thu liếc mắt một cái hỏi, đó nàng từng thấy địa hình đồ ở Tùng Hạc Tửu Lầu.

 

“Ừm!” Lục Ly gật đầu khẳng định.

 

“Vậy mấy cái lỗ nhỏ đây là gì?” Hàn Khanh Khanh vươn tay chọc chọc mấy cái lỗ nhỏ đó, tò mò hỏi.

 

“Có khi nào một cái lỗ nhỏ đại diện cho một địa điểm cất giấu bảo vật ?” Thịnh Uyển Thu trầm tư .

 

“Vậy mật văn đây thì ? Viết cái gì?” Lục Quan cầm tấm da trâu lên xem xét kỹ lưỡng hỏi.

 

“Còn thể gì nữa, chẳng qua là ‘kẻ trộm mộ c.h.ế.t’, mấy lời hù dọa dông dài thôi!” Hàn Khanh Khanh trợn mắt khinh bỉ Lục Quan.

 

“Hay là chúng cứ thử xem , tiên cứ đào theo cách chúng nghĩ, các ngươi thấy thế nào?” Thịnh Uyển Thu chốt , nàng là nóng nảy, đoán đại khái thì thử ngay, chần chừ do dự phong cách của nàng.

 

“Đại tỷ, theo !” Hàn Khanh Khanh lập tức hưởng ứng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-ty-duong-gia-khai-cuc-nuong-muon-ga-nguoi/chuong-176-ta-khong-biet-vo-cong-neu-gap-nguy-hiem-ta-di-theo-se-chi-vuong-viu.html.]

“Được, cứ thử xem ! Ta cũng đồng ý!” Lục Quan cũng thử , đông hơn, hổ cũng sợ nữa.

 

“Tốt, theo nàng!” Lục Ly cũng gật đầu đồng ý với phương pháp của Thịnh Uyển Thu.

 

Thế là bốn bên bắt đầu bàn bạc, khi nào xuất phát, mang theo công cụ gì, chuyện vô cùng sôi nổi.

 

Còn bàn ăn của Kiều gia ở kinh thành, khí vô cùng trang nghiêm, tĩnh lặng đến mức một cây kim rơi xuống đất cũng thể thấy tiếng.

 

“Cha, điều gì , hỏi thì cứ , chúng con vẫn còn đang đói đấy ạ?”

 

Kiều Quan Kiệt thực sự nhịn nữa, dù đ.á.n.h một trận bằng chổi lông gà cũng , cha cứ im lặng ở vị trí chủ tọa như một vị Bồ Tát già, khiến cảm thấy rợn tóc gáy, xem sắp gây chuyện .

 

Thiệu Thu Vân lén lút kéo kéo tay áo của phu quân , "Ôi trời, thật sự dám hỏi , đừng hại chứ, còn chép gia quy ."

 

Quốc Tử Giám Tế Tửu Du Vạn Tu và Hồng Lô Tự Khanh Tưởng Huy , cẩn thận xem xét trang phục của đối phương, đều là thường phục, xác định vấn đề gì, xem nhạc phụ sẽ nhắm hai họ.

 

Đặc biệt là Tưởng Huy, vội vã tan triều mặc cả quan phục mà đến, suýt chút nữa nhạc phụ mắng đuổi khỏi cửa, bày dáng vẻ quan , dùng uy quyền ép , trời đất chứng giám, ai mà ép nổi chứ!

 

Bốn con nhà họ Tưởng và bốn con nhà họ Du cũng thầm cầu nguyện trong lòng, “Trời ơi, ngàn vạn đừng để ngoại tổ phụ chú ý đến con!”

 

Kiều Nhược Huyên và Kiều Nhược Phàm cũng liếc mắt đưa tình với , đây là chiêu cũ của cha các nàng , tiên giả vờ thâm sâu hù dọa các nàng, đó bất ngờ kịp đề phòng mà tóm lấy một để trách mắng thậm tệ, chỉ hôm nay ai sẽ là kẻ xui xẻo.

 

“Khụ khụ! Ta một chuyện tuyên bố, Vũ Dật, con !” Kiều Văn Uyên thấy thời cơ cũng chín muồi, liền thuận theo cái thang mà Kiều Quan Kiệt đưa xuống.

 

Kiều Vũ Dật gọi tên liền ngớ , cũng đầu đuôi , chuyện gì ? Sao ? Tổ phụ cũng với mà, gì đây?

 

“Tiểu cô cô!” Kiều Vũ Thần thấy đại ca nhà ngớ ngẩn như thì vội vàng, còn thể là chuyện gì nữa, chỉ chuyện mới đáng , vội vàng dùng khẩu hình tiếng động nhắc nhở ca ca.

 

Kiều Văn Uyên liếc xéo Kiều Quan Kiệt một cái, "Xem con trai ngu ngốc ngươi sinh kìa, Kiều gia nguy !"

Mèo con Kute

 

Nhận lời nhắc của , Kiều Vũ Dật lúc mới nhớ , hóa là chuyện , hì hì hì, tổ phụ cũng cho một lời gợi ý nào, đường đột bảo , gì đây?

 

“Tổ phụ nhận một con gái nuôi, tiểu cô cô đặc biệt thông minh, lén lút chạy ngoài suýt chút nữa bọn buôn bán , chính là tiểu cô cô cứu, nàng võ công cũng , dung mạo cũng , hì hì!” Kiều Vũ Thần ngốc nghếch .

 

Kiều Vũ Thần: ??? Tốt lắm, lắm, lấy oán báo ân đúng , giữa thanh thiên bạch nhật ai cho ngươi chuyện , chờ đấy!

 

Quả nhiên ánh mắt đều đồng loạt về phía Kiều Vũ Thần đang cố gắng che giấu , trong ánh mắt sự quan tâm, trách móc, dò xét, và cả sự hưng phấn, ôi ôi ôi!

 

Hưng phấn là ? Ai , đây cho !

 

“Ta cũng là do sơ suất, cam đoan nhất định sẽ chạy lung tung nữa!” Kiều Vũ Thần chịu đựng áp lực dậy biểu quyết tâm.

 

“Thôi , xuống ! Sau con hãy học tập tiểu cô cô của con nhiều hơn, tuy nàng tuổi còn nhỏ hơn con mấy tuổi, nhưng trầm hơn con nhiều.”

 

Kiều Văn Uyên phất tay với Kiều Vũ Thần, ý bảo mau xuống , bớt đây chướng mắt.

 

“Cái gì? Cha, ý là con gái nuôi mà nhận còn nhỏ hơn Thần nhi ???” Kiều Nhược Phàm kinh ngạc kêu lên, đó ném ánh mắt dò hỏi về phía Kiều Vũ Thần, con nha đầu thư về than vãn cũng tiểu tuổi còn nhỏ hơn nàng, cha nàng đây là !

 

Các tỷ Kiều gia sớm tin , chỉ là vị nuôi tuổi nhỏ như .

 

Kiều Vũ Thần: ??? Xin , bận rộn tố cáo quá, trọng điểm!

 

“Đem đồ lên đây, đưa cho các nàng!” Kiều Văn Uyên chẳng hề hoảng hốt, lúc chính là lúc đưa trọng lễ của con gái út, liền vẫy tay gọi lão quản gia.

 

Lão quản gia lập tức sai mang hai gói giấy dầu lớn, đặt mặt hai vị cô nãi nãi.

 

Kiều Nhược Huyên phản ứng lớn như , chỉ cau mày gói giấy dầu lớn mắt, "Cái thứ gì ? Gói thành cái dạng !"

 

Chờ nàng mở , kinh ngạc, đây là nhân sâm! Không hề nhỏ hơn cánh tay trẻ con là bao, ít nhất cũng niên đại hơn ngàn năm chứ!!!

 

Bốn con trai bên cạnh nàng cũng trợn mắt há mồm, lễ vật lớn giáng xuống, chắc chắn thể khiến miệng nương của bọn họ méo xệch, lời nào.

 

“Haiz, tiểu chúng đúng là quá khách khí, tuổi tác chỉ là con mà thôi, tuy tiểu tuổi nhỏ, nhưng các ngươi xem lễ nghi của đến nhường nào, các ngươi mấy đứa đều học tập !”

 

Cái gì gọi là kịp thời xoay mũi giáo? Kiều Nhược Phàm quả là vận dụng thành thạo, nãy còn kêu la tuổi nhỏ, giờ trọng lễ đập cho tắt ngúm.

 

Tưởng Huy thật sự dám thẳng thê tử nhà , chậc chậc chậc! Vừa nãy cái khí thế ? Tiếp tục kêu chứ!

 

“Cha, tiểu cùng trở về ?” Kiều Nhược Huyên từ tốn mở miệng hỏi, đương nhiên tay nàng ngừng, thoăn thoắt gói gói giấy dầu, đưa cho thị nữ cận của .

 

 

Loading...