Ác Tỷ Đương Gia, Khai Cục Nương Muốn Gả Người - Chương 175:-- Đại tỷ, nhìn đầu ta này, bị thương rồi ---

Cập nhật lúc: 2025-10-15 13:26:11
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đương nhiên đây là do Lục Ly hiệu, bằng Lục Hạ thể sai khiến thị vệ bên cạnh .

 

“Đánh ngất giao cho Phạm Kỳ Phong, khi nào bản vương thì thả ả , dám tấn công bản vương, cho ả nhịn đói vài ngày, tự khắc sẽ ngoan ngoãn thôi!”

 

Lục Hạ dám phát hỏa với cháu trai , tự nhiên liền trút giận lên Giang Phương, cứ thế Giang Phương kịp cầu xin Linh Nhị đ.á.n.h ngất.

 

Một màn náo loạn cứ thế kết thúc, Thịnh Uyển Thu lúc mới phát hiện cửa lớn nhà khóa từ bên ngoài, ba đứa nhỏ đều khóa ở trong.

 

“Tiểu thư, sợ ngoài hại các thiếu gia, nên khóa cửa !” Tiểu Đỗ vội vàng lấy chìa khóa mở cửa.

 

“Làm lắm, tối nay thưởng cho ngươi một cây đùi dê nướng!” Thịnh Uyển Thu hài lòng vỗ vỗ vai Tiểu Đỗ để khuyến khích, Tiểu Đỗ lập tức toe toét.

 

Cửa mở , ba đứa nhỏ từ trong xông , Thịnh Hoài Mục tranh giành ôm lấy Thịnh Uyển Thu, lập tức bắt đầu mách.

 

“Đại tỷ, đầu , thương , Giang Phương đẩy đó, hu hu, đau c.h.ế.t , còn chảy m.á.u nữa!”

 

Thịnh Uyển Thu cúi đầu , quả nhiên đầu Tiểu Hoài Mục một mảng đỏ ửng, nhưng tuyệt đối vết thương, thằng bé chỉ thích quá, học từ ai nữa.

 

Kiều Văn Uyên: ??? Chậc chậc chậc, đây là đang ám chỉ đó !

 

“Không , chắc về kịp, vết thương của ngươi cũng lành , thằng nhóc thối, lát nữa bảo Hàn tỷ tỷ thoa t.h.u.ố.c dầu cho ngươi là xong, tối nay ăn thêm vài xiên thịt dê nướng mà tẩm bổ!”

 

Thịnh Hạ Hoa đến như một cơn gió, lúc cũng , khăng khăng tự áp giải Giang Phương đến nha môn, Thịnh Uyển Thu lay chuyển nàng, liền lấy hộp trang sức và những tấm vải mà Kiều Văn Uyên chuẩn cho nàng , qua tình hình đơn giản, đưa cho nàng một con dê, đó mới tiễn nàng lên xe ngựa do Linh Nhị điều khiển.

 

Vì Thịnh Uyển Thu hứa tự tay nấu một bữa cơm để tạ ơn Lục Ly, nàng liền bắt đầu bận rộn. Trong nhà nhiều dê như , ăn hết, Thịnh Uyển Thu liền bảo Tiểu Đỗ đưa một con cho đại cô của Thịnh gia và gia đình Ngô phu tử, sáu con dê sống thì nhốt ở sân , bốn con dê con còn thì để tối nướng ăn.

 

“Hai ngươi ai mổ dê?”

 

Vì Thịnh bà bà ở nhà, duy nhất phân thây con mồi , mặc dù Thịnh Uyển Thu cũng thể tự , nhưng nàng còn nhiều việc , liền cầm chủy thủ hỏi Hàn Khanh Khanh và Lục Quan đang một bên xem náo nhiệt.

 

“Mổ dê , ăn dê thì giỏi!” Lục Quan lập tức tỏ vẻ là một kẻ ham ăn, việc mổ dê đừng tìm , chẳng giúp gì!

 

“Đừng trông mong , ngươi thấy giống mổ dê ? G.i.ế.c miễn cưỡng thể, mổ dê thì thật sự !” Hàn Khanh Khanh cũng giơ tay tỏ ý giỏi việc .

 

“Đồ c.h.ế.t tiệt, hai ngươi sang một bên !” Thịnh Uyển Thu liếc xéo hai một cái, liền xách dê định ngoài phân thây.

 

“Hay là cứ giao cho ! Để thử xem!” Lục Ly lên tiếng.

 

“Ngươi mổ dê?” Thịnh Uyển Thu tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc, mặt lộ vẻ khó tin.

 

“Ừm, trong sách , cứ để thử xem, thì chẳng vẫn còn ngươi !” Lục Ly khẽ mỉm với nàng, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng vô tận.

 

“Thôi ! Lục đại ca, ngươi thử xem!” Thịnh Uyển Thu chỉ chạy trốn, thi thoảng tỏa mị lực, ánh mắt đó khúc gỗ cũng đầy thâm tình, khiến nàng nổi hết da gà.

 

Thế là Thịnh Uyển Thu chạy trốn, lấy cớ bếp bận rộn việc khác.

 

Hai kẻ hóng chuyện liền theo Lục Ly ngoài, đặc biệt là Lục Quan, y cũng vô cùng kinh ngạc, đại điệt nhà , kẻ mười ngón tay chẳng chạm nước xuân, mổ dê ? Chuyện mà huyền hoặc đến .

 

Cho đến khi y thấy Linh Tứ đưa cho Lục Ly một thanh chủy thủ phát ánh tím, trời đất ơi!

 

Đây dường như là Sương Giáng Nhận của phụ hoàng, thanh chủy thủ sắc bén đến mức cắt sắt như c.h.é.m bùn, thổi lông đứt lìa ngay tức thì, ngay cả xích sắt cũng thể c.h.é.m đứt. Năm xưa y còn lè mặt xin phụ hoàng thanh , kết quả chủy thủ chẳng đòi , đổi là một trận đòn đau.

 

Vốn tưởng thanh Sương Giáng Nhận trở thành vật bồi táng của phụ hoàng, nào ngờ ban cho tiểu tử !

 

“Hắc hắc hắc, đại điệt, ngươi định dùng thanh Sương Giáng Nhận để xẻ thịt dê núi đó chứ? Chẳng quá lãng phí của trời ?” Lục Quan thấy Lục Ly thật sự động thủ, liền vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

 

“Ý ngươi là dùng nó xẻ thịt ngươi thì gọi là lãng phí của trời ?” Lục Ly đầu cũng chẳng ngẩng lên, những lời lạnh băng truyền đến.

 

Lục Quan rụt cổ một chút, đột nhiên cảm thấy cổ lạnh toát, lập tức ngậm miệng, tuyệt đối nhiều lời nữa. Nếu phụ hoàng ban cho tiểu tử , y dùng thế nào thì dùng !

 

Rồi đó, Lục Quan thấy cháu trai tay vô cùng thành thạo, dùng chủy thủ bắt đầu lột từ móng dê, ngón tay trắng nõn thon dài nắm lấy vị trí lưỡi dao, mấy liền thấy tiếng lưỡi d.a.o x.é to.ạc da dê xèn xẹt.

 

Chẳng mấy chốc một tấm da dê nguyên vẹn lột , mấy xem mà trợn mắt há hốc mồm, Lục Quan thậm chí còn hỏi cháu trai kiếp là đồ tể , động tác mà thành thạo đến thế.

 

Khi Thịnh Uyển Thu sắp xếp thỏa công việc trong bếp bước tới, liền thấy cảnh Lục Ly cầm chủy thủ nghiêm túc lột da dê. Đây là con cuối cùng , ba tấm da dê khác đặt ngay ngắn ghế dài.

 

Trên mặt mang thần sắc chuyên chú và nghiêm túc, một tay cầm chủy thủ, một tay nhấc da dê, nhẹ nhàng rạch một đường d.a.o nhỏ da dê. Theo sự đ.â.m sâu của chủy thủ, lớp da dê bên ngoài tách nhẹ nhàng, để lộ lớp thịt dê tươi non bên .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-ty-duong-gia-khai-cuc-nuong-muon-ga-nguoi/chuong-175-dai-ty-nhin-dau-ta-nay-bi-thuong-roi.html.]

 

Chẳng vẫn thường , nam nhân khi việc nghiêm túc là sức hút nhất . Thịnh Uyển Thu khỏi đến xuất thần, Lục Ly như là điều nàng từng thấy.

 

Thật ngờ một trong hoàng thất còn lột da dê, còn lột đến , điều cũng quá biến thái !

 

Thịnh Uyển Thu kìm mà suy nghĩ lệch lạc, bề ngoài nho nhã lễ độ, ôn tồn lịch sự, là công tử nhà giàu thiếu tiền bạc, thiếu tình yêu, nhưng phía là một kẻ cuồng sát, tinh thông lột da , đèn lồng. Trời ơi! Thịnh Uyển Thu kìm rùng một cái.

 

“Đây là ? Trời nóng bức thế , run rẩy?” Hàn Khanh Khanh đưa tay sờ trán Thịnh Uyển Thu, nhiệt độ bình thường mà, chẳng lẽ là lạnh ?

 

“Ta , chỉ là ngáp, kìm thôi!” Thịnh Uyển Thu vội vàng tìm một cái cớ để lấp liếm, sợ khác nàng đang nghĩ linh tinh.

 

“Lục đại ca, kỹ thuật lột da của học từ sách nào ? Huynh cũng quá lợi hại !” Thịnh Uyển Thu thấy m.ổ b.ụ.n.g con dê cuối cùng xong, lúc mới bước tới hỏi.

 

“Chỉ là vài quyển sách khám nghiệm tử thi của ngỗ tác thôi, việc giải phẫu và giải phẫu dê hẳn cũng tương tự, nên thử xem .”

 

Lục Ly khẽ, nhàn nhạt .

 

Kết quả Hàn Khanh Khanh sắp nôn , chứ, kiểu , thịt dê còn ăn nữa!

 

Lục Quan cũng nghẹn lời, tiểu tử tám phần là độc chiếm thịt dê đây mà, cần gì ghê rợn như chứ.

Mèo con Kute

 

Thịnh Uyển Thu cũng ngạc nhiên đến ngây , đại ca, điều thể giống ? Chẳng lẽ còn thử giải phẫu , chậc chậc chậc, quả nhiên là một kẻ biến thái, nàng trực giác của sai mà!

 

Dù mấy trong lòng đều nghĩ như , nhưng chẳng hề chậm trễ việc ăn thịt xiên nướng buổi tối.

 

Hàn Khanh Khanh bắt đầu khen cái cũng ngon, cái cũng ngon. Linh Nhị còn mang về hai vò đào hoa nhưỡng ướp lạnh, bốn vây quanh cái bàn nhỏ trong sân. Những khác trong nhà cũng dựng thêm một lò nướng khác, Tuệ Nương đang nướng thịt xiên.

 

“Đây là gia vị gì , cảm thấy mùi vị đặc biệt!” Lục Quan chép miệng hỏi, đó chỉ lo ăn, sợ ăn ít , bây giờ mới bắt đầu tỉ mỉ thưởng thức.

 

“Đây là gia vị nướng thịt bí truyền độc quyền của , truyền ngoài!” Thịnh Uyển Thu khoái chí lật dở cà tím nướng, lười để ý đến kẻ háu ăn .

 

“Đồ keo kiệt, hừ!” Lục Quan nghẹn liền ăn thêm vài xiên thịt dê để xả giận.

 

“Hắc hắc hắc, trừ khi ngươi lên núi tìm bảo vật thì dẫn theo, sẽ cho ngươi!” Thịnh Uyển Thu vô cùng gian xảo, nàng nghĩ nếu chuyện Lục Quan là thật, nàng theo, còn thể nhặt của hời.

 

Nàng gian, nhân lúc ai thấy lén lút bỏ mấy hòm vàng bạc châu báu trong, hắc hắc hắc, ai thấy cũng phần chứ !

 

“Ta , lão đại, cũng , võ công, lúc nguy cấp còn thể bảo vệ .” Hóng chuyện thiếu Hàn Khanh Khanh , nàng cũng lập tức la lên đòi .

 

“Hai ngươi dừng , các ngươi đều , dẫn hơn chục thị vệ núi, các ngươi đoán xem xảy chuyện gì?”

 

Lục Quan thần thần bí bí vẫy vẫy tay với hai cô nương, hiệu hai nàng gần một chút.

 

Thịnh Uyển Thu còn tưởng Lục Quan kể chuyện gì lạ lùng, lập tức ghé đầu gần. Hàn Khanh Khanh cũng bắt chước theo, ngay cả Lục Ly cũng dựng thẳng tai lên.

 

“Hôm đó núi, chừng đến nửa canh giờ, đột nhiên tiếng sói tru tiếng hổ gầm, cả Đại Thanh Sơn đều bắt đầu rung chuyển, trong khí tràn ngập mùi m.á.u tanh nồng nặc.”

 

“Lúc đó liền cảnh giác, đột nhiên từng trận gió lạnh thổi đến, lông tóc đều dựng . Ta vốn kiên trì xem rốt cuộc là chuyện gì, nhưng các thị vệ nhất định kéo xuống núi.”

 

thì thị vệ đây của y cũng ở đây, chẳng y gì thì . Y mới đời nào tự dẫn đầu bỏ chạy, đến cả giày cũng chạy mất .

 

“Ha ha ha ha, ngươi cầu trời kể chuyện thì thật là uổng phí tài năng!”

 

“Cũng chỉ là hổ và sói đ.á.n.h thôi, huyền hoặc như ngươi . Ngươi chỉ là nhát gan, còn dọa chúng !”

 

Hàn Khanh Khanh cho là , : “Cha còn nuôi sói kìa, điều gì đáng sợ chứ. Khinh công của , căn bản sợ những thứ , đừng hòng vứt bỏ .”

 

“Ngươi lên núi lúc nào ? Có mấy hôm ?” Thịnh Uyển Thu trầm tư .

 

! Chẳng lẽ cũng thấy ? Tiếng động đó lớn, cho nên nghi ngờ trong Đại Thanh Sơn dã thú thành tinh !” Lục Quan thề thốt , ăn xiên que, chẳng hề ăn ít chút nào.

 

“Ha ha ha ha, dã thú thành tinh ? Cười c.h.ế.t !” Hàn Khanh Khanh hề nể mặt chút nào, đến nỗi nghiêng ngửa .

 

“Nếu ngươi như , chúng càng xem , còn thể bắt hồ ly tinh diễm lệ nào đó thì ! Phải , Hàn tỷ!” Thịnh Uyển Thu lén lút đưa cho Hàn Khanh Khanh một ánh mắt.

 

Hàn Khanh Khanh lập tức tiếp lời: “ ! Vậy chúng càng theo , thật sự , ngươi cứ cho chúng vị trí cụ thể ở , chúng tự cũng !”

 

 

Loading...