Ác Tỷ Đương Gia, Khai Cục Nương Muốn Gả Người - Chương 167:-- Đây coi như ta báo đáp ơn cứu mạng của huynh hai năm trước, ---

Cập nhật lúc: 2025-10-15 13:26:03
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Động tác của Hàn Khanh Khanh nhanh hơn cả suy nghĩ, chút do dự, nàng lập tức bay tới đỡ lấy Lục Quan đang sắp ngã xuống khỏi cây, còn cực kỳ tiêu sái mà ôm kiểu công chúa bão.

 

Thịnh Uyển Thu tranh thủ khoảnh khắc hai ôm b.ắ.n thêm hai viên đá, đ.á.n.h trúng hai con dê núi chạy ở cuối cùng. Nàng nãy rõ ràng thấy Hàn Khanh Khanh còn nhiều hơn nàng một con dê, nàng lật ngược tình thế, vị thủ lĩnh nàng quyết cho bằng , hi hi!

 

“Chậc chậc chậc, còn xuống, định để Tỷ Hàn của ôm bao lâu nữa?”

 

Lục Quan nãy căng thẳng nhắm nghiền mắt, cứ nghĩ cổ chắc chắn sẽ gãy. Vừa mở mắt thấy giọng Thịnh Uyển Thu trêu chọc, lúc mới sực tỉnh rằng những mà còn đang Hàn Khanh Khanh ôm, lập tức ngượng ngùng nhảy xuống.

 

“Đa tạ! Đa tạ Hàn cô nương tay cứu giúp!” Lục Quan lập tức chắp tay vái chào Hàn Khanh Khanh mà cảm ơn.

 

“Đây coi như báo đáp ơn cứu mạng của hai năm , chúng hai bên coi như hết nợ!” Hàn Khanh Khanh mặt biểu cảm Lục Quan, đáy mắt xẹt qua ánh sáng của sự thanh thản.

 

Hai năm qua ngừng truy đuổi tung tích Lục Quan, nàng đuổi chạy, dù chắp cánh cũng khó thoát. Trước mặt , nàng luôn cảm thấy đang giả vờ dịu dàng, giả vờ đoan trang, cứ như thể nghĩ rằng như mới thích . Cả nàng cứ như đeo một chiếc mặt nạ, biến nàng còn là nàng nữa.

 

Nàng chính là Thiếu chủ Độc Trúc Sơn đó! Sau cả Độc Trúc Sơn đều là của nàng, loại nam nhân nào mà tìm cơ chứ? Phụ nàng từng chỉ cần là nam nhân nàng , dù bắt về cũng sẽ bắt về cho nàng. Trước phụ nàng còn bắt Lục Quan về, nhưng nàng từ chối, dùng chân tâm của để cảm động . Kết quả là giờ đây nàng chợt nghĩ thông suốt, quả cưỡng ép ngọt, thì cứ thế mà kết thúc !

 

Lục Quan giờ đây lòng ngũ vị tạp trần, trong ánh mắt mang theo vẻ dò xét. Hắn chằm chằm Hàn Khanh Khanh, từ gương mặt nàng dụng ý thật sự khi nàng câu .

 

Cứ tưởng rằng khi thấy câu , sẽ vui mừng, cuối cùng cũng giải thoát, còn trốn tránh khắp nơi, vắt óc nghĩ trăm phương ngàn kế để tránh mặt nàng nữa.

 

Sao bây giờ trong lòng khó chịu đến ? Nóng bức khó tả, một cảm giác như xương mắc trong cổ họng, điều gì đó, nhưng nên gì cho , chỉ thể ngây tại chỗ.

 

Hàn Khanh Khanh cũng thản nhiên đối mặt với ánh mắt của Lục Quan, khoảnh khắc nàng cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, thậm chí còn nở một nụ vui vẻ với .

 

Thịnh Uyển Thu một bên xem náo nhiệt, đến là ngon lành. Dựa theo những tình tiết của bao nhiêu cuốn tiểu thuyết tình ái mà nàng từng đây, tám phần là tình thế bây giờ sẽ đảo ngược. Trước đây là nữ theo đuổi nam, hẳn là nhanh đó sẽ thành nam theo đuổi nữ , chậc chậc chậc!

 

Chẳng lẽ hai dựng lên một câu chuyện tình ái cẩu huyết nào đó ư? Vậy thì quả là quá kịch tính ! Muốn xem!

 

“Nghĩ gì thế? Nàng nhiều hơn một con dê, nhận nàng thủ lĩnh!”

 

Thịnh Uyển Thu còn đang ở đây suy nghĩ viển vông, Hàn Khanh Khanh bắt đầu đếm dê . Kết quả cuối cùng là Thịnh Uyển Thu nhiều hơn nàng một con dê. Cam tâm chịu thua, đây là quy tắc giang hồ.

 

“Vậy giờ mấy con dê mang về?”

 

Hàn Khanh Khanh xòe tay tỏ ý cách nào, hiệu Thịnh Uyển Thu nghĩ cách.

 

Nàng đ.á.n.h sáu con dê, Thịnh Uyển Thu bảy con, tổng cộng mười ba con dê, đây? Các nàng chỉ ba , mỗi xách hai con thì còn bảy con lận!

 

“Haiz! Chuyện còn đơn giản ? Nàng đ.á.n.h sáu con dê thì đ.á.n.h thức chúng dậy, dùng dây mây buộc cổ, lùa chúng xuống núi chẳng ?”

 

“Bảy con còn , sức lớn, xách bốn con, ba con còn giao cho thằng ngốc chẳng !”

 

Thịnh Uyển Thu xong, hé môi hiệu về phía Lục Quan vẫn còn đang ngây , Hàn Khanh Khanh trong lòng hiểu rõ, lập tức bắt đầu cho dê núi uống t.h.u.ố.c giải.

 

“Đừng ngây nữa, việc thôi!”

 

“Giá như điều thì cần như ? Thật sự hiểu nổi , mau lên, đừng đây tạo dáng nữa, lát nữa sói ngửi thấy mùi mà đến thì sẽ ngoan ngoãn ngay thôi!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-ty-duong-gia-khai-cuc-nuong-muon-ga-nguoi/chuong-167-day-coi-nhu-ta-bao-dap-on-cuu-mang-cua-huynh-hai-nam-truoc.html.]

“Có những kẻ sống trong phúc mà phúc, cái đầu e là óc bằng đậu phụ mất , chậc chậc!”

 

Thịnh Uyển Thu cũng chẳng bận tâm Lục Quan bây giờ tâm trạng , một tràng châm chọc mỉa mai, nàng rút chủy thủ chặt mấy sợi dây mây, giúp Hàn Khanh Khanh buộc hết những con dê núi còn sống , tự xách dê đầu xuống núi.

 

Hàn Khanh Khanh cũng kéo dây mây dắt dê, theo Thịnh Uyển Thu, hề liếc lấy một cái về phía Lục Quan đang chằm chằm nàng.

 

“Này , hai nàng đừng bỏ chứ!” Lục Quan nghĩ đến tiếng hổ gầm sói hú lúc , liền rùng một cái, vội vàng xách ba con dê núi nhỏ còn đất mà nhanh chóng đuổi theo.

 

Kinh thành Đại Việt Quốc.

 

Hai cỗ xe ngựa phi nhanh con phố sầm uất nhộn nhịp nhất, phía còn hai thị vệ mang đao cưỡi ngựa theo cùng. Người đường thấy tư thế , đều lũ lượt né tránh, sợ xe ngựa đang lao nhanh tông .

 

“Oa! Các ngươi ngửi thấy ? Thơm quá ?”

 

“Thơm quá! Đây là mùi gì thế, thơm dễ chịu quá!”

 

“Mùi thơm hình như là từ cỗ xe ngựa chạy qua truyền đến, hình như là mùi hương hoa thì , thơm thật!”

 

Người đường xì xào bàn tán, cố sức hít hà mùi hương đang bay đến. Mùi hương thật sự thấm lòng , khiến tinh thần sảng khoái, là một loại hương thơm vô cùng cao cấp.

Mèo con Kute

 

“Nhị ca! Người thấy ? Vừa nãy qua hình như là xe ngựa của ngoại tổ phụ thì ?”

 

“Trời ơi! Lão gia tử trở về ! Biết đây! Nhị ca!”

 

Một thiếu niên nghịch ngợm chừng mười lăm mười sáu tuổi kinh hãi chiếc xe ngựa phóng vút qua, vội vàng kéo thanh niên nho nhã đang chọn tượng đất sét bên đường, hiệu mau .

 

Tay của thanh niên nho nhã run lên, suýt chút nữa bóp nát bức tượng đất sét chọn xong, vội đầu . Chàng thấy xe ngựa , nhưng thấy hai cưỡi ngựa phi đường. Chà chà, hai cưỡi ngựa đó chẳng Ảnh Thanh và Ảnh Bạch ?

 

Có họ ở đó, thì ngoại tổ phụ chắc chắn cũng mặt.

 

Trời đất của ơi! Cảnh báo cấp một, cảnh báo cấp một!

 

“Hạc Hỷ, mau, chúng nhanh chóng báo cho các khác , lão gia tử trở về !”

 

“Đệ nhà dì mẫu thông báo cho các biểu , thư viện thông báo cho các biểu , mau lên! Kẻo kịp!”

 

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng mặt thanh niên nho nhã. Mới vui vẻ mấy ngày, thế ? Lão gia tử về là về ngay, mà hề ngóng chút tin tức nào.

 

“Người ? Lão phu trở về !”

 

“Từng đứa từng đứa đều cả ? Có ai còn thở ? Mau cút đây cho lão phu!”

 

Xe ngựa dừng vững, Kiều Văn Uyên nhanh nhẹn nhảy xuống xe. Cú nhảy của ông suýt hầu giữ cửa nhà họ Kiều giật . Lão thái gia nhanh nhẹn đến , chẳng lẽ uống thần đan diệu d.ư.ợ.c mà cải lão đồng ?

 

“Lão gia, phu nhân, lão thái gia trở về!”

 

Người hầu nhà họ Kiều vẫn coi như cơ trí, thấy xe ngựa của lão thái gia dừng cửa nhà, liền ba chân bốn cẳng chạy vút sân. Nếu chậm trễ bẩm báo, lão thái gia mà nổi giận thì thể lật tung mái nhà lên đấy!

 

 

Loading...