Ác Tỷ Đương Gia, Khai Cục Nương Muốn Gả Người - Chương 157:-- Chủ tử, vậy hiện giờ chúng ta đi đâu? ---

Cập nhật lúc: 2025-10-15 13:25:34
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thịnh Uyển Thu đảo mắt, tức thì nảy một ý, tối nay về nhà sẽ chuẩn thật , điều quan trọng nhất là dùng những loại trái cây để mở cánh cửa thị trường kinh thành, đặc biệt là những hoàng quốc thích.

 

“Được, nhất ngôn vi định!” Lục Ly hề nghĩ ngợi, lập tức đồng ý, đoạn đưa tay .

 

Trong lòng cuồng hỉ, trời ạ! Nàng sẽ đích xuống bếp nấu cơm cho ăn đó!

 

“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, việc, ngươi cứ yên tâm!” Thịnh Uyển Thu cũng đưa tay , Lục Ly nắm lấy tay nàng trong chốc lát.

 

Cuối cùng, Thịnh Uyển Thu chọn chiếc xe ngựa nàng từng đó, tiêu sái leo lên xe, vẫy tay với Lục Ly : “Lục đại ca, ngày mai cung nghênh đại giá quang lâm, đây!”

 

Chưa đợi Lục Ly gì, Thịnh Uyển Thu giơ roi quất một cái, tuấn mã đau đớn ở m.ô.n.g liền cất vó chạy xa cùng nàng!

 

Lục Ly đưa cho Linh Tứ một ánh mắt, Linh Tứ khẽ nhón mũi chân liền phi lên mái nhà, nhanh chóng đuổi theo.

 

“Chủ tử, hiện giờ chúng ?” Linh Nhị dò hỏi.

 

“Về Tùng Hạc tửu lầu!” Lục Ly giấu nụ mặt, biến trở về dáng vẻ lạnh lùng, liếc chưởng quỹ Tiền đang cẩn thận lưng , gì, phất tay áo lên một cỗ xe ngựa khác.

 

Chưởng quỹ Tiền thầm nghĩ: Chủ tử nhà đúng là đại sư biến mặt! Đối với cô nương nhà thì tươi roi rói, đối với bọn họ thì kéo dài cái mặt , phân biệt đối xử rõ ràng quá mất!

 

Thịnh Uyển Thu đang đ.á.n.h xe ngựa, lòng vui sướng khôn xiết, con ngựa cao lớn , cỗ xe cổ kính toát lên vẻ xa hoa , hahaha, một chiếc xe ngựa như giờ là của nàng .

 

Dùng trái cây đổi xe ngựa quả thực quá hời, chuyện như nhất là nên thêm vài nữa, càng nhiều càng !

 

“Nương, xem đó Thịnh Uyển Thu ? Sao nàng xe ngựa?”

 

Giang Phương trợn tròn mắt, cô biểu tỷ đanh đá từ khi nào trở nên quyền thế như , đến cả xe ngựa cũng ?

 

Trang phục và cách ăn vận của nàng đều là thứ nàng hằng ao ước, cây trâm bạc đính ngọc trai đầu còn hơn cái nàng thấy ở tiệm trang sức, thế là nàng vươn tay kéo kéo nương Trương Diễm Hồng đang bên cạnh còn đang mặc cả với bán hàng, ý bảo nương nàng mau đầu .

 

Trương Diễm Hồng tiếng con gái liền đầu , thấy Thịnh Uyển Thu tươi rói đ.á.n.h xe ngựa qua mặt hai , thẳng hướng cổng thành mà .

 

“Nương, xem cách ăn mặc của nàng kìa, chẳng lẽ thật sự gặp quý nhân ư?”

 

Tin tức giữa các thôn truyền nhanh, trong thôn Giang gia sớm nhà Thịnh Uyển Thu ở thôn Thanh Sơn một vị quan lớn kinh thành đến, Trương Diễm Hồng đương nhiên cũng .

 

Từ khi Giang bà tử liệt, tiểu thúc Giang Nhị Trụ khi Giang Đại Trụ bổ đầu giờ cũng trở nên ngây ngô khờ khạo.

 

Mèo con Kute

Hiện giờ nàng là chủ nhà ở Giang gia, cuộc sống ngày càng sung túc, tiền tài đều trong tay nàng , tướng công lời, con cái ngoan ngoãn, trong nhà còn Giang Thúy như con trâu già cần mẫn giúp việc nhà, cuộc sống hiện tại chính là trạng thái mà Trương Diễm Hồng hài lòng nhất.

 

Việc nhà Thịnh Uyển Thu quan lớn đến, nàng sớm , nhưng chuyện thì liên quan gì đến nàng ?

 

Nàng dám tự rước lấy phiền phức, nàng còn con Lưu Quyên đến gây sự nhốt nhà lao huyện nha, nàng vẫn cho rằng sống cuộc đời là quan trọng nhất.

 

“Chuyện thì liên quan gì đến ngươi? Ngươi nhất đừng động tâm tư gì khác, nàng ngươi chọc nổi !”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-ty-duong-gia-khai-cuc-nuong-muon-ga-nguoi/chuong-157-chu-tu-vay-hien-gio-chung-ta-di-dau.html.]

Trương Diễm Hồng thấy ánh mắt Giang Phương con gái lấm la lấm lét, liền con gái nàng đang nghĩ gì, lập tức lên tiếng cảnh cáo.

 

Phải rằng nha đầu điên Thịnh Uyển Thu ngay cả với cữu cữu ruột của cũng dám động thủ đ.â.m dao, huống chi là cái gì gọi là biểu , con gái nàng căn bản đối thủ của nàng, nếu thật sự đ.á.n.h , một chiêu cũng chịu nổi.

 

“Ngươi ngoan ngoãn ở nhà , mấy ngày nữa là đến buổi xem mắt , ngươi ít gây chuyện gì vớ vẩn , ?”

 

Lời Trương Diễm Hồng với Giang Phương như gió thoảng qua tai, nàng căn bản để tâm, ở tiệm trang sức một cây trâm bạc đính ngọc trai, chỉ hai lượng bạc thôi mà nương nàng cũng mua cho, trong lòng nàng bắt đầu vui.

 

Dựa cái gì mà đại ca Giang Thâm gì, nương liền mua cho cái đó, còn đến lượt thì keo kiệt đến c.h.ế.t, cái gì cũng nỡ.

 

Nàng , hiện giờ trong nhà tiền, năm xưa nàng tận mắt thấy, dựa cái gì mà cho nàng tiêu.

 

Trước Thịnh Uyển Thu còn bằng nàng , ăn mặc cũng bằng nàng , ăn uống cũng bằng nàng , còn bây giờ thì ? Hoàn là một trời một vực, đương nhiên hiện tại nàng mới là kẻ ở vực.

 

“Lời ngươi thấy ! Nếu ngươi lời , đến lúc đó gây chuyện gì rắc rối, nương sẽ quản ngươi !”

 

Trương Diễm Hồng thấy Giang Phương trả lời, đầu liền thấy nàng vẻ mặt bất mãn, trong lòng cũng nha đầu đang giận dỗi, chẳng nàng trâm bạc đính ngọc trai nhưng mua , một cô gái con nhà bình thường cần trang sức đắt tiền như gì chứ!

 

Người thôn quê từ trong xương cốt đều trọng nam khinh nữ, Trương Diễm Hồng tuy là nữ nhân, nhưng nàng cũng ngoại lệ, đối với con trai và con gái, nàng thiên vị đại nhi tử Giang Thâm cũng là chuyện ai ai cũng , nhưng nàng hơn nhiều so với những phụ nữ cùng thôn, cố gắng cân bằng hết sức.

 

“Biết !” Giang Phương bĩu môi, trong lòng nàng nghĩ gì thì chỉ nàng tự .

 

Thịnh Uyển Thu bên đang đ.á.n.h xe ngựa, nửa đường, trong rừng cây ven đường bỗng nhiên ‘xoẹt’ một tiếng nhảy một , ba hai cái nhảy lên xe ngựa.

 

“Mau ! Có đang đuổi theo !” Người đến chính là Lâm Dương Vương Lục Quan, vẻ mặt kinh hồn định, dọa Thịnh Uyển Thu giật .

 

“Sao là ngươi? Ai dám đuổi theo ngươi, cái mạng !”

 

“Những thị vệ của ngươi ? Chẳng bọn họ bảo vệ ngươi sát ?”

 

Người chính là một vương gia, ai dám đối đầu với vương gia, đúng là chê mạng dài !

 

Thịnh Uyển Thu hỏi đầu về hướng Lục Quan chạy tới, nàng xem rốt cuộc ai lá gan lớn đến .

 

“Đại điệt nữ ơi, ngươi mau lên! Tăng tốc lên !”

 

Lục Quan sốt ruột thúc giục, còn ngừng ngoái đầu , dường như sợ đuổi kịp.

 

Người xe ngựa , dù cũng là một vương gia, còn quan hệ thích với Lục Mặc Ly, thêm một bằng hữu thêm một con đường, chừng còn thể dùng đến, Thịnh Uyển Thu nghĩ ngợi gì, lập tức quất mạnh m.ô.n.g tuấn mã một roi, tuấn mã hí dài một tiếng tăng tốc chạy .

 

Kết quả chạy một trăm thước, cổ tuấn mã một sợi dây thòng lọng siết chặt, một tiếng huýt sáo chói tai vang lên, một mũi phi tiêu “vút” một tiếng, găm thẳng m.ô.n.g ngựa, tuấn mã lập tức sùi bọt mép ngã xuống đất dậy nổi.

 

Sau khi tuấn mã ngã xuống, Thịnh Uyển Thu và Lục Quan đang xe ngựa trực tiếp ngã nhào xuống đất.

 

Thịnh Uyển Thu lật một cái, tiếp đất vững vàng, Lục Quan thì may mắn như , chủ yếu là do thủ gã cũng kém, mặt mũi đập xuống đất ngã chổng vó, ăn đầy một miệng đất.

 

 

Loading...