Ác Tỷ Đương Gia, Khai Cục Nương Muốn Gả Người - Chương 151:-- Dưới sự mềm nỏng dụ dỗ của Kiều Văn Uyên, nàng vẫn là vẫn là ---

Cập nhật lúc: 2025-10-15 13:25:28
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Được ! Ta vẫn nên về Tùng Hạc Tửu Lầu ! Không phiền ngươi nữa!” Lục Quan thực sự lười một tên béo trắng mặt cứ tỏ vẻ đau khổ như cha c.h.ế.t, quả thực chướng mắt, dứt khoát rút lui .

 

“Hạ quan cung tiễn Lâm Dương Vương!” Phạm Kỳ Phong lập tức cung kính hành lễ, trong lòng thực ủy khuất c.h.ế.t. Chàng là tâm khoan thể béo, rốt cuộc còn giải thích bao nhiêu nữa đây!

 

Oa oa oa oa! Thể chất dễ béo đúng là quá thiệt thòi , ngày mai nhất định bắt đầu vận động giảm béo!

 

Mèo con Kute

Sáng sớm hôm , Thịnh Uyển Thu thức dậy với quầng thâm mắt đen sì. Tối qua Kiều Văn Uyên tìm nàng nhất quyết đòi cáo biệt gia đình hổ, nàng dẫn lên Đại Thanh Sơn một nữa.

 

Nàng từng nghi ngờ lão già trộm hổ con mang về kinh thành khoe khoang , nhưng ngoảnh đầu nghĩ , trừ phi thực sự bỏ mạng trong miệng hổ, món điểm tâm cho hổ đ.á.n.h chén, nếu thì tuyệt đối dám ý nghĩ như .

 

Dưới sự mềm nỏng dụ dỗ của Kiều Văn Uyên, nàng vẫn là vẫn là khuất phục, dẫn lão già đó lên núi, ở đó liền hai canh giờ.

 

Kiều Văn Uyên vẻ mặt hưởng thụ, lảm nhảm ôm hổ con bắt đầu lầm bầm, khiến ba con hổ con vò đến ngã nghiêng ngả. Nàng thì buồn ngủ đến mức mở nổi mắt, nếu thể bọc kín mít, suýt chút nữa lũ muỗi trong Đại Thanh Sơn tha mất.

 

cũng chịu nổi lời lảm nhảm của Kiều Văn Uyên, huống hồ là hổ. Thịnh Uyển Thu thấy vẻ bất lực sâu sắc mặt hai con hổ lớn, hổ con cũng bắt đầu ư ử bỏ chạy ngoài.

 

Thịnh Uyển Thu thực sự kiên nhẫn nữa, liền liếc Đại Hoa một cái. Đại Hoa tiến lên một móng vuốt ấn chặt vai Kiều Văn Uyên, há to miệng ngay mặt . Kiều Văn Uyên lập tức ngừng lảm nhảm, nếu thì lão gia tử lẽ còn thể vuốt ve hổ con thêm hai canh giờ nữa.

 

“Khuê nữ , lát nữa nhớ giúp chăm sóc Bảo Bảo, Bối Bối, Tâm Tâm nhé!”

 

“Đợi , e là chúng nó còn nhận nữa, chắc chắn cũng lớn ! Ai da!”

 

Kiều Văn Uyên một chân bước lên xe ngựa, vẫn quên ngoảnh đầu dặn dò Thịnh Uyển Thu đang ngáp ngủ.

 

“Ai là Bảo Bảo, Bối Bối, Tâm Tâm?” Thịnh Uyển Thu ngáp một cái nước mắt cũng chảy , đầu óc còn đang mơ màng.

 

Đây là cái tên quái quỷ gì ? Sao ghê tởm thế!

 

“Là hổ con đó, tên do đặt đấy, tối qua chúng đều đồng ý cả mà!”

 

“Hôm qua với chúng nó thì chúng nó đều ý kiến gì, còn gật đầu nữa chứ!” Kiều Văn Uyên hiền từ đáp lời, cả đều hớn hở.

 

Thịnh Uyển Thu cạn lời, lũ hổ đúng là ý kiến đấy, nếu mà thể thì e là bắt đầu c.h.ử.i rủa . Lão còn tự xưng là văn nhân thái đấu, cái tên đặt một chút cũng thể hiện lão là học, ngay cả mổ lợn trong trấn cũng đặt tên hơn lão.

 

“Ảnh Bạch, Ảnh Thanh, giúp chăm sóc lão gia tử! Đi nhanh !” Thịnh Uyển Thu bắt đầu đuổi .

 

Nàng thực sự sợ lão già mà ở thêm một giây nữa, nàng sẽ nhịn tay, đ.á.n.h cho lão bất tỉnh ném xe ngựa.

 

“Khuê nữ, sẽ thư cho con, con nhớ thư cho nhé!”

 

“Giữ liên lạc nhé! Con đừng quên lão cha già của con nha!”

 

“Ai ai ai!!! Con nha đầu thối !”

 

Thịnh Uyển Thu một tay ấn Kiều Văn Uyên trong xe ngựa, tiện thể đóng sập cửa xe , vỗ một cái m.ô.n.g ngựa. Tuấn mã hí vang một tiếng liền cất vó phi như bay, phu xe cũng suýt nữa hất văng xuống.

 

“Thịnh tiểu thư cáo từ!” Ảnh Bạch và Ảnh Thanh nén chắp tay cáo biệt vội vàng cưỡi ngựa đuổi theo.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-ty-duong-gia-khai-cuc-nuong-muon-ga-nguoi/chuong-151-duoi-su-mem-nong-du-do-cua-kieu-van-uyen-nang-van-la-van-la.html.]

Thịnh Uyển Thu hít sâu một , vươn vai thật dài, thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh !

 

Chuyện nuôi ngọc trai cũng nên đưa lịch trình .

 

Ngay đó, Thịnh Uyển Thu bắt đầu kế hoạch nuôi ngọc trai vĩ đại. Trước tiên nàng tìm hai nhà họ Ngô tới, cho phép phu nhân và con cái của họ cũng đến nhà nàng, để họ xem nàng thế nào nhét hạt cát trong ngao, đó cứ năm con ngao thì đựng một cái lồng tre.

 

Sau đó còn dùng dây thừng gai nối liền tất cả hàng rào tre xung quanh ao với , treo những lồng tre xâu sẵn chứa ngao lên sợi dây thừng phía , nhúng chìm trong nước. Đây quả là một công trình lớn.

 

Thịnh Uyển Thu bỏ tiền, Thịnh bà bà tìm thanh niên trong thôn đến giúp đỡ, còn nàng chỉ việc giám sát là .

 

Nàng chỉ cần kiểm soát từng bước, chỉ huy những đến việc là .

 

Mất đúng hai ngày, tất cả ngao mới thả ao. Bước tiếp theo chỉ cần thỉnh thoảng cho một chút linh tuyền thủy , chờ thu hoạch ngọc trai. Ước tính theo tốc độ nàng cho linh tuyền thủy , quá nửa năm là thể lấy ngọc trai .

 

Thịnh Đại Sơn cả ngày hôm đó cũng lởn vởn trong thôn. Khi vị đại quan , vẫn còn suy nghĩ nên nhắc Thịnh bà bà , rằng vợ và con trai của vẫn còn trong huyện nha thả ?

 

Chẳng vị đại quan thì thể thả ? Người hai ngày , vẫn thấy động tĩnh gì.

 

Thế là hôm nay, lúc Thịnh Uyển Thu nhà nàng đang ăn cơm trưa, Thịnh Đại Sơn liền dẫn theo nhị nữ nhi Thịnh Lai Đệ đến gõ cửa.

 

“Tìm ai?” Tiểu Đỗ tiếng gõ cửa mở, mở cửa liền thấy Thịnh Đại Sơn và Thịnh Lai Đệ ở lối .

 

Tiểu Đỗ kỳ thực là đại nhi tử của lão thái thái nhà , nhưng cũng quan hệ giữa tiểu thư và bọn họ mấy , hỏi là cố ý.

 

“Ta tìm bà nội , phiền ngươi gọi bà nội một tiếng!” Thịnh Lai Đệ thấy cha lên tiếng, nàng liền một bước mở lời.

 

Tiểu Đỗ định trả lời, liền thấy ba cỗ xe ngựa hoa lệ tới, vững vàng dừng bên ngoài sân. Rèm xe ngựa vén lên, một công tử bạch y tuấn mỹ vô song bước xuống xe.

 

Mắt Thịnh Lai Đệ đến đờ đẫn, vị công tử nàng từng gặp, dường như càng trai hơn. Ánh mắt nàng trực tiếp dính chặt Lục Ly, loại mà cạy cũng !

 

“Vị công tử , ngài còn nhớ ?” Thịnh Lai Đệ Lục Ly càng ngày càng đến gần, cả khuôn mặt đỏ bừng như m.ô.n.g khỉ, lập tức vặn vẹo mở miệng , còn cố gắng xích gần.

 

“Xoẹt!”

 

Một thanh kiếm lóe sáng ánh bạc liền kề cổ Thịnh Lai Đệ, dọa Thịnh Đại Sơn một bên mềm nhũn cả chân, "phịch" một tiếng liền quỳ rạp xuống đất.

 

Thịnh Lai Đệ cũng sợ nhẹ, sắc mặt tái mét, môi run rẩy, quỳ mà dám quỳ, sợ rằng mềm chân quỳ xuống thì thanh kiếm cổ sẽ cắt bay đầu nàng .

 

Tiểu Đỗ cũng mở to mắt chằm chằm cảnh tượng mặt, oa, ngầu quá!

 

Ra tay là Linh Tứ, vốn là một gương mặt lạnh như băng, giờ đây sắc mặt âm trầm chằm chằm Thịnh Lai Đệ, tựa như chỉ chờ chủ tử nhà một tiếng lệnh là sẽ cắt đứt cổ nàng .

 

“Vị tiểu ca , phiền ngươi thông truyền một tiếng, với tiểu thư nhà ngươi, mang bạc đến !”

 

Lục Ly một ánh mắt cũng thèm Thịnh Lai Đệ, cong môi khẽ với Tiểu Đỗ.

 

“Ồ ồ ồ! Được !” Tiểu Đỗ trả lời thế nào, máy móc đáp ứng, chân thì nhanh như bay chạy trong sân.

 

 

Loading...