Ác Tỷ Đương Gia, Khai Cục Nương Muốn Gả Người - Chương 15:-- Nhiều lời ---
Cập nhật lúc: 2025-10-15 13:22:55
Lượt xem: 67
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Vậy con nhớ chú ý an , sẽ tới chỗ xe bò đợi con.” Thịnh bà bà nắm tay Thịnh Uyển Thu .
Sau khi Thịnh bà bà đồng ý, Thịnh Uyển Thu liền vút chạy .
Nàng tìm một nhóm tiểu khất cái , mười mấy , đứa nào đứa nấy đều nàng chằm chằm đầy mong chờ.
Cô nương tiên cho mỗi đứa một cái bánh bột ngô, bảo chúng giúp tìm một giày đen, gót giày thêu hình chiếc lá màu xanh, lông mày đó còn một nốt ruồi đen.
Chỉ cần cung cấp manh mối thành công, và tìm , sẽ thưởng thêm mười cái bánh bao thịt.
Lũ tiểu khất cái động lòng, đây đúng là bánh bao thịt từ trời rơi xuống, tìm chúng là sở trường mà.
Mỗi ngày xổm ở góc tường, những qua , việc quan sát lời và sắc mặt khó chúng, đặc biệt là chúng nhỏ bé, thứ quan sát nhiều nhất chính là giày của .
Ăn xong nhanh chóng những cái bánh bột ngũ cốc tay, lũ tiểu khất cái lập tức chia hành động.
Thịnh Uyển Thu ở một quán , thong dong ăn những chiếc bánh màn thầu ngũ cốc mua từ bán rong ven đường, chờ đợi tin tức.
Đây chính là Cái Bang đó!
Không dùng thì phí, bằng trong tiểu thuyết võ hiệp ai cũng bang chủ Cái Bang, quan hệ của họ là rộng rãi nhất, hỏi thăm tin tức tuyệt đối là hạng nhất.
Rất nhanh manh mối, một tiểu khất cái trông vẻ còn cao bằng nàng thở hổn hển chạy về.
“Tỷ tỷ, mà tỷ đôi giày , mấy , bây giờ đều đang ở trong miếu Thành Hoàng đằng kìa!”
Quả nhiên là cùng một bọn, vì đó Thịnh Uyển Thu nghĩ tới, cùng lúc nhiều trộm như , tuyệt đối do một , quả nhiên nàng dự đoán đúng.
“Cảm ơn, thể dẫn ?”
“Đợi xong việc, sẽ dẫn mua bánh bao thịt!” Thịnh Uyển Thu vươn tay sờ lên khuôn mặt nhỏ đen nhẻm của tiểu khất cái.
Tai của tiểu khất cái lập tức đỏ bừng, từ đến giờ ai dịu dàng sờ mặt như , suýt nữa phản ứng kịp.
“Ta sẽ dẫn tỷ tỷ ngay!” Tiểu khất cái xong liền chạy, Thịnh Uyển Thu theo sát phía .
Rất nhanh hai đến cái miếu Thành Hoàng mà , đây là một miếu hoang tàn đổ nát, ngói mái đều rơi rụng, tường cũng đổ một nửa, trông như sắp sập đến nơi.
“Tỷ tỷ, bọn họ hình như là kẻ , trong tay đao!” Tiểu khất cái Thịnh Uyển Thu nhắc nhở.
Lúc Thịnh Uyển Thu đang rạp bên bức tường sập một nửa, lén lút bên trong.
Mèo con Kute
Bên trong năm , giống Đại Việt, bởi vì râu của bọn họ hình như màu vàng, tóc búi , tạm thời điểm khác biệt gì.
“Đệ đợi ở bên ngoài, ngàn vạn đừng trong, ?”
“Ngoan ngoãn đợi tỷ tỷ ngoài dẫn mua bánh bao thịt!”
Thịnh Uyển Thu dịu dàng dặn dò tiểu khất cái, hình khẽ động, đến bên cạnh một cây cột đổ một nửa, cẩn thận quan sát những bên trong.
Đồ khốn kiếp, đang gì ? Nói năng luyên thuyên, chẳng hiểu gì cả, như thứ ngôn ngữ của tộc lạ lẫm nào đó.
Thịnh Uyển Thu nhặt mấy hòn đá nhỏ đất, tung lên tung xuống trong tay, cổ tay khẽ động trực tiếp phóng .
Đây là kỹ năng phóng ám khí mà nàng học ở căn cứ đây, lúc đó nàng từng đạt hạng nhất, nên ghi hận đó mà!
“Á!” Liên tiếp bốn tiếng kêu t.h.ả.m thiết, năm ngã xuống bốn , còn một tên ôm đao, kinh hãi về phía cửa.
“Ai đó! Đừng giả thần giả quỷ!”
“Ta, cô nãi nãi của ngươi đây! Kẻ trộm túi tiền là ngươi đúng !” Thịnh Uyển Thu trực tiếp nhảy , trừng mắt tên thanh niên nốt ruồi lông mày .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-ty-duong-gia-khai-cuc-nuong-muon-ga-nguoi/chuong-15-nhieu-loi.html.]
“Các ngươi Đại Việt đúng ? Vừa nãy các ngươi lảm nhảm cái gì thế?”
“Ngay cả đồ của dân thường cũng trộm, thật là đạo đức suy đồi!”
“Có bản lĩnh thì trộm quốc khố ! Quốc khố bạc nhiều lắm, dù hoàng đế cũng dùng hết, ngươi giúp lão nhân gia tiêu bớt là .” Một nào đó đang lén lút theo dõi khóe miệng giật giật, trộm quốc khố ư? Thật đúng là dám nghĩ!
Linh Nhất cũng nén , tiểu cô nương thật sự thú vị, thủ , chuyện cũng thú vị.
Thế nhưng điều thú vị hơn đến, Lục Ngọc và tùy tùng của trơ mắt Thịnh Uyển Thu chế phục đàn ông còn , lột sạch quần áo của chỉ còn chiếc quần lót.
Đương nhiên bốn đàn ông ngất cũng ngoại lệ, đều lột sạch, bịt miệng tất cả , dùng dây thừng trói tất cả cột.
Đây là đầu xuân, trần truồng như thôi thấy lạnh .
“Nhìn các ngươi lành gì, sống nổi thì cứ phó mặc cho trời !”
Thịnh Uyển Thu mười mấy chiếc túi tiền đặt , từ trong đó tìm thấy chiếc túi của Thịnh bà bà bỏ túi .
Nàng còn tìm thấy hai tiền bạc hai tên khác, cũng mang luôn, vứt năm con d.a.o đất giếng cạn trong sân, đó mới phủi m.ô.n.g bỏ .
Lục Ngọc và tùy tùng của trố mắt ngây , cô nương định đen ăn đen ?
Đợi Thịnh Uyển Thu xa , hai bọn họ từ cây nhảy xuống, tìm thấy một phong thư trong giày của năm đàn ông đang bất tỉnh .
“Chủ tử, mấy kẻ xử lý thế nào?” Linh Nhất hỏi.
“Ngươi thấy ? Phó mặc cho trời!” Lục Ngọc lạnh, c.h.ế.t cóng thì cũng c.h.ế.t đói, nơi thường bao giờ tới.
“Ồ!” Linh Nhất gật đầu, theo Lục Ngọc rời .
Lúc Thịnh Uyển Thu cùng tiểu khất cái mua xong bánh bao, nàng còn mua thêm mười mấy cái nữa đưa cho tiểu khất cái.
“Đây là phần thưởng cho , còn gói , mang cho bọn chúng, cảm ơn bọn chúng.”
“Hôm nay cảm ơn , hữu duyên gặp !” Thịnh Uyển Thu vẫy tay chào tạm biệt tiểu khất cái.
“Cảm ơn tỷ tỷ!” Tiểu khất cái lễ phép cúi .
“Mau về , cũng , tạm biệt!” Thịnh Uyển Thu đầu mỉm với tiểu khất cái, chạy nhanh rời .
Tiểu khất cái chằm chằm bóng lưng của nàng cho đến khi biến mất, mới thất vọng cúi đầu, nắm chặt chiếc bánh bao còn nóng hổi trong tay.
Thịnh Uyển Thu là một tham lam tiền bạc, những chiếc túi tiền của nàng, nàng thể lấy, đương nhiên trừ khi gặp quan tham ô !
Chắc hẳn những trộm túi tiền báo quan , vì trong đó đủ hạng , để tránh rắc rối, Thịnh Uyển Thu dùng một mảnh vải rách, ôm mười mấy chiếc túi tiền còn , lúc ngang qua nha môn thì nhét sư tử đá ở cổng.
Cái thời giám sát, chắc sẽ lộ , nhét xong, nàng nhặt một hòn đá, trực tiếp đ.á.n.h thủng chiếc trống lớn cửa.
Nàng ở góc phố, thấy trong nha môn phát hiện túi tiền sư tử đá, lúc mới rời .
“Chủ tử, nàng là ai?”
“Người nàng yêu tiền , nhiều bạc như , nàng vứt về nha môn.”
“Người nàng yêu tiền , vì một chiếc túi tiền nhỏ bé mà còn truy tìm kẻ trộm, thật khiến hiểu ?”
Linh Nhất vẫn tiếp tục luyên thuyên.
“Hôm nay ngươi nhiều đấy!” Lục Ngọc liếc một cái, Linh Nhất lập tức ngậm miệng.