Ác Tỷ Đương Gia, Khai Cục Nương Muốn Gả Người - Chương 148:-- Tình địch cái đầu chàng! Ba vạn chữ cảnh cáo! ---
Cập nhật lúc: 2025-10-15 13:25:25
Lượt xem: 35
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cái tên nghịch tử mang hết thưởng tứ của Hoàng ? Nếu mang thì chắc là tìm cô nương Thịnh thôi!”
“Hoàng tiết lộ với rằng, những thứ thưởng tứ đều là dành cho cô nương đó, xem đại nhi tử của chúng cảm giác nguy cơ !”
“Ta đoán chắc là tình địch xuất hiện, nó giải quyết tình địch! Điểm giống , ha ha! Ngày chẳng cũng giải quyết vị đại sư bên cạnh nàng như !”
Biện Hoan Mộng trợn trắng mắt, cũng thể tự hào giải quyết tình địch ? Nếu thấy đại sư đ.á.n.h đến ba ngày xuống giường , nàng chẳng mềm lòng !
Tuy nhiên, lời phân tích cũng chút lý, từng thấy đại nhi tử khẩn trương đến , tám chín phần là bên cạnh cô nương Thịnh xuất hiện kẻ theo đuổi, A Ly đây mới thể yên chứ!
Kiều Văn Uyên: ??? Tình địch cái đầu ngươi! Ba vạn chữ cảnh cáo!
Trong Tùng Hạc Tửu Lầu ở Tứ Thủy Trấn, món thịt kho trong miệng Lâm Dương Vương Lục Quan cũng chẳng còn ngon nữa, giờ phút chỉ vội vã bỏ chạy, khi nào thì Kiều Thái phó, cái lão hồ ly một cô con gái nuôi ở đây ?
Mạng lưới tin tức của khi nào thì tù mù đến thế ? Sao chẳng ai cho một tiếng!
Nhìn vẻ mặt hoảng hốt thôi của Lục Quan, Khương Bình che giấu ý , xem đến nửa canh giờ nữa Lâm Dương Vương sẽ bỏ chạy.
Mình giúp chủ tử tiết kiệm một khoản bạc lớn, nếu chủ tử mà chắc chắn sẽ khen ngợi .
Cần rằng Lâm Dương Vương thích bòn rút nhất, lúc chuẩn ngoài thì bòn tiền lộ phí từ Thái hậu, Hoàng đế và các tỷ , mỗi khi đến một địa điểm nghĩ cách bòn tiền của những quen .
Chủ tử của họ mà ở đây thì còn thể chống , chứ nếu mặt, những chưởng quầy như họ căn bản thể nào chống đỡ Lâm Dương Vương mặt dày nài nỉ hỏi tiền, ngoài việc móc tiền thì đ.á.n.h cũng , mắng cũng xong, chỉ khẩn cầu mau chóng rời .
một trong những khắc tinh của Lâm Dương Vương chính là Kiều Văn Uyên, đến mức chuột gặp mèo, hồi nhỏ cũng từng theo Kiều Văn Uyên học tập, cái tính cách chịu yên của mà rơi tay Kiều Văn Uyên thì còn gì nữa?
Vân tay lòng bàn tay đều đ.á.n.h mất hết, thể thấy đ.á.n.h bao nhiêu tay .
“Chuyện là từ khi nào ? Sao chẳng nhận chút tin tức nào?” Lục Quan nghĩ đến ám ảnh tuổi thơ là run rẩy ngừng.
“Mới đến hôm qua, đó chúng cũng chẳng nhận tin tức nào!”
“Nói là hôm nay còn sẽ đến chỗ chúng nữa, cụ thể khi nào đến thì cũng rõ!” Khương Bình sẽ thật với , tùy tiện bịa một lời dối, chỉ viện cớ Kiều Văn Uyên để dọa cho cái ôn thần chạy , tránh lát nữa móc tiền cho vị gia .
“Cái gì! Hôm nay còn đến đây nữa!”
“Cáo từ, đây, tuyệt đối đừng từng đến!”
Món thịt kho ngon đến mấy cũng thể ngăn cản tâm trạng trốn chạy của bây giờ, vội vàng nhét mấy đũa thịt kho miệng, dậy bỏ chạy.
Kết quả xuống lầu hai, Kiều Văn Uyên chặn ngay lối cầu thang.
Hai bốn mắt , một kẻ đầy vẻ kinh hãi, một kẻ đầy vẻ chán ghét!
Mèo con Kute
Lục Quan: ??? Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến! Câu y cuối cùng cũng thấy thật việc thật !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-ty-duong-gia-khai-cuc-nuong-muon-ga-nguoi/chuong-148-tinh-dich-cai-dau-chang-ba-van-chu-canh-cao.html.]
Kiều Văn Uyên: ??? Thất bại lớn nhất trong sự nghiệp giáo d.ụ.c ! Đáng ghét!
“Ngươi ở đây? Lại đến lừa cơm lừa rượu? Hay đến đào mồ quật mả? Cái thứ xúi quẩy nhà ngươi!” Kiều Văn Uyên lập tức giở bộ dạng của một lão sư phụ, bắt đầu răn dạy Lục Quan.
Thằng nhóc từ nhỏ chịu yên, gì cũng cả thèm chóng chán, riêng việc đ.á.n.h tay cũng đ.á.n.h gãy bao nhiêu thanh tre , mà vẫn vô dụng!
Hắn và Võ An Vương là hai duy nhất chung ý kiến về việc dạy dỗ thằng nhóc , nhất trí cho rằng vẫn nên từ bỏ , dám thẳng nhưng Võ An Vương thì dám , ông đề nghị Tiên hoàng nếu thể còn khỏe thì hãy sinh thêm một đứa nữa , còn đứa thì coi như bỏ !
Văn , võ cũng , gì cũng xong, ăn gì cũng chừa, thứ duy nhất thể coi là ưu điểm là thằng nhóc trông cũng , một dung mạo ưa !
Kết quả thằng nhóc thoáng cái hơn ba mươi tuổi , vẫn là kẻ cô độc một , dung mạo ưa cũng vô dụng, cả phế vật đến thể phế hơn nữa.
Ngay cả cái tên Định An Vương Lục Hạc vô mặt cũng xem là một học trò phẩm học kiêm ưu, chí ít còn cưới một vị Vương phi mỹ mạo dù bệnh mắt, gì chứ! Có thể thấy Lục Quan phế vật đến mức nào.
Định An Vương Lục Hạc: ??? Từ chối so sánh hạ thấp nhé!
Định An Vương phi Biện Hoan Mộng: ??? Mỹ mạo thì thừa nhận, bệnh mắt? Ai?
“Lão sư, học trò xin cáo từ, dám ở đây chướng mắt ngài, cáo lui!”
Lục Quan ôm quyền hành lễ lập tức chạy, nếu lão sư chằm chằm, ít nhất cũng nửa canh giờ cằn nhằn, tai của chịu nổi sự hành hạ .
Chỉ cần dám lộ nửa điểm kiên nhẫn, cái lão già lập tức bẩm báo, thậm chí còn nghi ngờ lão sư khai tâm của kiếp là đầu bếp , thêm mắm thêm muối đúng là bậc nhất.
Trước đây ít bẩm báo với phụ hoàng của , phụ hoàng chỉ cần nhận tín hiệu là y như rằng một trận roi quất, phụ hoàng băng hà, cứ ngỡ sẽ còn cái lão già hành hạ nữa.
Kết quả là trưởng lên Hoàng đế, cái lão già vẫn như cũ, hễ thấy chướng mắt là bẩm báo, trưởng cứ như thể kế thừa ngôi vị Hoàng đế, mà là kế thừa cây roi của Tiên hoàng, lúc quất cũng chẳng hề nương tay.
Cái m.ô.n.g đáng thương của theo cũng chịu tội, chạy khắp nơi cả nước, mới sống mấy năm tháng an nhàn.
Một trong những khắc tinh của trong đời chính là cái lão già , một nữa là Đại bá Võ An Vương, hai lão già tuy rằng gặp mặt là cãi cọ, nhưng hễ cùng lúc gặp , thì thôi , đồng lòng nhất trí đối phó kẻ ngoài!
Khiến cho giờ đây ngoài đều thăm dò xem đừng để hai lão già gặp , hôm nay đúng là ngoài xem hoàng lịch, so với hổ gầm sói tru, cái lão già mắt mới là đáng sợ nhất.
“Muốn chạy, cho phép ngươi chạy !”
Kiều Văn Uyên thấy Lục Quan cái thằng nhóc chạy, liền túm chặt cổ áo y, lúc các thị vệ của Lục Quan cũng ở bên cạnh, đó Lục Quan cũng sắp xếp cho bọn họ một bữa tiệc thịnh soạn, đều đang dùng bữa trong phòng riêng.
Y vốn nghĩ đằng nào thì cũng đang ở tửu lầu của đại chất tử nhà , bản sẽ gặp nguy hiểm gì, cứ để các thị vệ thư giãn, ăn uống chút gì đó, mới thể phục vụ y hơn, đây là giác ngộ tối cao của một chủ tử.
Chân thành đối đãi với thuộc hạ, như mới hết lòng bán mạng cho , keo kiệt bủn xỉn thì , thưởng thì thưởng, thể keo kiệt.
Kết quả gặp cái lão già , giờ đây chẳng ai giúp đỡ, ai! Quả đúng là thất sách !
Có lẽ là y quá vội vàng, để ý nên Kiều Văn Uyên bắt gọn, y đ.á.n.h mà mắng cũng xong, đành cố giãy khỏi tay Kiều Văn Uyên đang nắm cổ áo , kết quả y vội vàng lùi mấy bước, kéo Kiều Văn Uyên loạng choạng suýt nữa thì vững, trong mắt khác hai đang giằng co lẫn , nào ngờ là Kiều Văn Uyên đơn phương túm chặt lấy Lục Quan buông.