Ác Tỷ Đương Gia, Khai Cục Nương Muốn Gả Người - Chương 14:-- Bắt kẻ trộm! Túi tiền của ta mất rồi! ---
Cập nhật lúc: 2025-10-15 13:22:54
Lượt xem: 58
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
!
Thịnh Uyển Thu mắt tinh thấy tiệm thuốc, liền định qua xem thử.
“Vậy con cứ , sẽ đến tiệm dầu gạo phía xem, con đừng chạy lung tung, xem xong thì tìm .” Thịnh bà tử yên tâm về đứa cháu gái , tuy nha đầu đôi khi phát điên lên thì thể xem thường, nhưng việc gì cũng chủ kiến, cứ để nàng tùy ý .
Thế là hai bà cháu hẹn địa điểm gặp mặt, mỗi một ngả.
Thịnh Uyển Thu bước tiệm thuốc, liền ngửi thấy một mùi hương thanh khiết trộn lẫn của các loại thảo dược, nàng lập tức cảm giác như sắp đắc đạo thành tiên, mùi thảo d.ư.ợ.c thật dễ chịu.
“Vị tiểu ca xin chào, hỏi nhân sâm linh chi ở đây các ngươi thu mua như thế nào?”
“Là xem năm tuổi? Hay xem kích thước?”
Thịnh Uyển Thu thấy một tiểu tư trông như điếm viên đang giã thuốc, liền lễ phép tiến lên hỏi.
“Chúng ở đây thu mua t.h.u.ố.c bên ngoài, chúng kênh chuyên biệt, thu mua t.h.u.ố.c từ ngoài!” Tiểu tư ngẩng đầu lên, tiên là đ.á.n.h giá Thịnh Uyển Thu một lượt từ xuống , ngữ khí lạnh nhạt.
Đây chính là cái gọi là “tiên kính la sam hậu kính nhân” (kính trọng y phục mới kính trọng ), Thịnh Uyển Thu cúi đầu bộ váy , quả thật chút cũ kỹ, vài chỗ còn sờn rách.
Những tiểu nhị mắt tinh, nàng chỉ là tiện miệng hỏi thăm, trong tay chắc chắn thứ gì, nên lập tức từ chối.
Cái gì mà thu mua thảo d.ư.ợ.c bên ngoài, chẳng qua là coi trọng nàng, để ý đến nàng mà thôi.
“Chỗ giữ thì sẽ chỗ khác để ,” Thịnh Uyển Thu quả quyết rời khỏi tiệm t.h.u.ố.c , đổi sang tiệm t.h.u.ố.c bên cạnh.
Hai tiệm t.h.u.ố.c gần , chỉ là tiệm từ cách bài trí đến tấm biển hiệu đều toát lên vẻ đổ nát, xem việc ăn chẳng mấy khá khẩm.
Thịnh Uyển Thu bước liền thấy một lão già râu bạc đang quầy thiu thiu ngủ, nàng tiến lên gõ nhẹ quầy, lão già râu bạc mới mở mắt .
“Cô bé, con đến bốc thuốc? Hay là khám bệnh?” Lão già râu bạc hiền từ, tóc trắng râu bạc, thêm khí chất toát từ , quả đúng là cốt cách tiên phong.
“Lão gia tử xin chào, con mua một ít hạt giống thảo dược, ở đây ạ?” Thịnh Uyển Thu nở nụ tươi tắn, mắt tít lão già râu bạc.
“Con hạt giống gì? Ở chỗ nhiều, con cứ xem, sẽ tìm giúp con?” Lão già râu bạc từ chối.
“Nhân sâm, linh chi con đều , cái nào quý thì lấy cho con cái đó.” Thịnh Uyển Thu khẳng định.
Mèo con Kute
Nàng bây giờ kiếm tiền, cải thiện cuộc sống, đương nhiên là thứ nào giá trị thì sẽ trồng thứ đó.
“Con nha đầu , chẳng lẽ con định về nhà trồng nhân sâm?”
“Đây là bừa ? Những thứ đều là hoang dã, từng thấy ai tự trồng bao giờ.” Lão già râu bạc khẽ quát.
“Lão gia tử, rốt cuộc bán ? Nếu bán thì con đây!”
“Con chỉ thử xem , thử thì ? Người !”
Cuối cùng, sự kiên trì của Thịnh Uyển Thu, nàng thành công mua mười hạt giống nhân sâm, những thứ khác thì , nhưng mua một gói hạt giống cà rốt và một gói hạt giống dưa hấu.
Chủ yếu là vì lão già râu bạc ở đây chỉ mười hạt giống nhân sâm, bằng Thịnh Uyển Thu chắc chắn sẽ mua nhiều hơn.
Chỉ mười hạt giống tốn một lượng bạc , đau xót ruột gan nàng .
Nàng dự định sẽ trồng từng hạt một, đến lúc đó sẽ là đào núi, bằng nếu một lúc lấy mười củ nhân sâm thì cũng khó mà giải thích.
Nhảy chân sáo đến chỗ hẹn, chắc hẳn bà nội đợi nàng ở đó .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-ty-duong-gia-khai-cuc-nuong-muon-ga-nguoi/chuong-14-bat-ke-trom-tui-tien-cua-ta-mat-roi.html.]
“Bắt kẻ trộm! Túi tiền của mất !” Một thanh niên dáng vẻ thư sinh bỗng nhiên kêu to lên.
“Trời ơi! Túi tiền của cũng mất !” Một vị thẩm tử trung niên cũng ôm lấy cái túi rỗng tuếch mà kinh ngạc kêu lên.
Ngay đó, con đường tấp nập, những tiếng kêu la vang vọng khắp nơi. Thịnh Uyển Thu đại khái đếm sơ qua, hỡi ôi, mười mấy chiếc túi tiền của đều trộm mất, hơn nữa đều là thần quỷ mà lấy . Chẳng lẽ Đạo Thánh tái xuất giang hồ?
Không thể nào, từng ở đây nhân vật như !
Kỹ thuật của tên trộm quả nhiên cao, trộm của nhiều như mà một ai , đúng là cao thủ!
“Uyển Thu ! Túi tiền của bà mất !”
Thịnh Uyển Thu mới chạm mặt Thịnh bà bà thì thấy bà mặt ủ mày chau, vô cùng hối hận vì mải mê ngắm nghía đồ vật mà chú ý đến túi tiền của .
“Cái gì, túi tiền của bà cũng mất ? Con từ phía bên qua, nhiều túi tiền của trộm mất, mười mấy lận!”
“Không ngờ túi tiền của bà cũng mất. Bà nghĩ kỹ xem, lúc túi tiền còn, bà gặp những ai? Bà phát hiện túi tiền mất từ khi nào?”
“Bà , bà đừng vội kích động, bà cứ từ từ nghĩ, chừng chúng còn tìm !”
Thịnh Uyển Thu an ủi bà, nàng thấy lão thái thái sắp đến nơi , nếu lời nào an ủi, thật sự sợ bà chịu nổi.
“Lúc mua muối xong thì túi tiền vẫn còn, bên trong ba lượng bạc lận, đó đều là tiền chắt chiu tiết kiệm !”
“Tên trộm trời đ.á.n.h nhất định c.h.ế.t tử tế!”
“Đồ nghiệt súc! Bạc của !” Thịnh bà bà càng nghĩ càng giận, hận thể ăn tươi nuốt sống tên trộm .
“Bà , bà nghĩ kỹ xem chỗ nào đúng , ví dụ như ai va bà, hoặc xô đẩy bà một chút ?”
Thịnh Uyển Thu cho rằng thủ của tên trộm sẽ đến mức thần xuất quỷ nhập như , chắc chắn là lợi dụng lúc khác lơ là mà tay.
“ đúng đúng, lúc khỏi tiệm, từ phía va một cái, còn xin nữa chứ.”
Thịnh bà bà cháu gái nhắc nhở liền lập tức nhớ chuyện bỏ qua, vội vàng kéo tay áo Thịnh Uyển Thu .
“Bà , bà còn nhớ đó mặc quần áo màu gì ? Hay mặt đặc điểm nào dễ nhớ ? Với , điểm gì đặc biệt ?”
“Có, chừng hai mươi mấy tuổi, lông mày một nốt ruồi. Ta quên mất mặc quần áo màu gì .”
“Đôi giày ống , ở gót chân một họa tiết thêu hình chiếc lá.”
Vì Thịnh bà bà nhớ đôi giày? Bởi vì lúc cúi xin xong, liền vội vàng chạy , lúc nhấc chân suýt nữa thì ngã, Thịnh bà bà liền thấy lúc định hình thì đá một hòn đá đất, nhờ bà mới chú ý đến đôi giày chân .
Thịnh bà bà nắm lấy tay Thịnh Uyển Thu, vẽ hình chiếc lá đó lên lòng bàn tay nàng.
“Bà , bây giờ còn sớm, bà cứ đến chỗ xe bò ở cổng thành đợi , sẽ về ngay.”
“Cho nửa canh giờ, nghĩ sẽ tìm kẻ trộm túi tiền của bà.”
“Sau nửa canh giờ, dù tìm tìm tên trộm, cũng sẽ tới chỗ xe bò ở cổng thành tìm bà.”
Thịnh bà bà còn gì đó, nhưng ánh mắt kiên định của Thịnh Uyển Thu cho nghẹn lời.
Cháu gái của bà từ nhỏ là một chủ kiến, ngoại trừ chuyện của thằng nhóc nhà họ Bạch thì hồ đồ một chút, còn việc đều , gan lớn, dám nghĩ dám , mạnh hơn cả hai đứa em trai của nàng.