Ác Tỷ Đương Gia, Khai Cục Nương Muốn Gả Người - Chương 137:-- Thôi rồi! Chẳng lẽ là đại tỷ đã trở về! ---
Cập nhật lúc: 2025-10-15 13:25:14
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Con đôi khi đối mặt với sự yếu đuối của , mà oán hận những dũng cảm hơn .
Nếu nàng dám liều , sẽ trở thành bộ dạng hiện tại. Biết nàng thể thêu thùa kiếm tiền, ngược Lưu Quyên giữ trong nhà thêu thùa kiếm tiền ngày đêm.
Nếu chuyện rơi Thịnh Uyển Thu, một gói t.h.u.ố.c chuột sẽ giải quyết vấn đề. Nàng sống , thì tất cả cũng đừng sống !
Ba của Thịnh Uyển Thu cũng tan học trở về, ba còn vớt ít trai sông, nếu thì về sớm .
Vừa xuống xe lừa, Thịnh Hoài Mục thấy hai thị vệ cầm đao cổng nhà.
“Đại ca, hai cổng nhà chúng gì ?” Thịnh Hoài Mục mắt suýt nữa thì dính chặt bảo đao của thị vệ. Nha nha nha, thật một thanh đao uy phong như thế!
“Không !” Thịnh Hoài An lắc đầu, cũng mới xuống xe, mà !
“Nha! Chẳng lẽ là đại tỷ trở về!” Thịnh Hoài Cẩm linh cơ khẽ động, đó liền co chân chạy trong sân.
Hai thị vệ đương nhiên là , đó Thịnh Uyển Thu khi viện dặn dò họ, ngoài ba tiểu của và một tiểu tử mặt đen lái xe, bất cứ ai khác đều cho .
Mèo con Kute
“Đại tỷ, thật sự là tỷ trở về ! Đệ nhớ tỷ lắm!” Thịnh Hoài Cẩm chạy nhanh nhất, viện thấy đại tỷ nhà mái hiên mỉm , lập tức lao tới ôm lấy nàng!
“Đại tỷ cũng nhớ , mau để đại tỷ xem mấy ngày nay gầy !” Thịnh Uyển Thu vươn tay véo véo má nhỏ của Thịnh Hoài Cẩm, cưng chiều xoa xoa đầu nhỏ của .
“Đại tỷ, đại tỷ, cũng gầy ! Ha ha!” Thịnh Hoài Mục cũng lao tới ôm lấy Thịnh Uyển Thu.
“Đệ thì gầy, còn mập lên ít, mấy ngày đại tỷ ở nhà ăn ít nhỉ!”
“Bài vở thế nào ? Có nghịch ngợm ? Đầu Ngô phu tử ít gõ chứ gì?” Thịnh Uyển Thu bĩu môi, vẻ mặt ghét bỏ Thịnh Hoài Mục.
Tiểu tử ăn nhiều, lớn cũng nhanh, tay áo ngắn ít, xem mấy ngày nay khoe mẽ ít cơm!
“Hắc hắc hắc, ngoan lắm, tin tỷ hỏi tiểu , đúng tiểu ?” Thịnh Hoài Mục nháy mắt hiệu cho Thịnh Hoài Cẩm.
“Vâng!” Thịnh Hoài Cẩm vội vàng gật đầu, tuy Ngô phu tử gõ đầu nhị ca, nhưng đại ca thì gõ ít .
Thịnh Uyển Thu giả vờ thấy trò bí mật của hai , vỗ vỗ đầu họ.
“Đại tỷ! Mấy ngày nay tỷ vẻ gầy một chút, quá mệt mỏi ? Mau nhà nghỉ ngơi , việc gì cần , sẽ !”
Thịnh Hoài An chút xót xa Thịnh Uyển Thu, đoán chừng việc học nuôi ngọc trai chắc cũng khó khăn, đại tỷ vẻ mệt mỏi.
Thịnh Uyển Thu: ??? Mệt mỏi? Trong nhà như ba trăm con vịt đang cạc cạc gọi, mệt mỏi mới là lạ, nghĩ tỷ thật sự cố ý đón các ? Tỷ đây là để trốn yên tĩnh đó!
“Nha! Vẫn là đại chu đáo nhất, hì hì! Đi thôi! Để tỷ giới thiệu cho một vị trưởng bối học vấn, mấy ngày nay ông đang ở nhà chúng , vấn đề gì hiểu, cứ việc hỏi ông , ông chắc chắn sẽ !”
Thịnh Uyển Thu dẫn ba tiểu tử đại sảnh.
Ba tiểu tử liền thấy một lão già râu trắng tóc bạc đang chuyện với bà nội và đại cô cô, đang trò chuyện gì mà bà nội đến nỗi lộ cả lợi.
“Gọi ! Ba đứa gì đó? Vô lễ!” Thịnh Xuân Hoa ba cháu trai, vội vàng thúc giục họ gọi .
“Gia gia bụng!” Ba đồng thanh hô.
Thịnh Uyển Thu vỗ trán, thôi ! Lại nữa! Hỗn loạn hết !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-ty-duong-gia-khai-cuc-nuong-muon-ga-nguoi/chuong-137-thoi-roi-chang-le-la-dai-ty-da-tro-ve.html.]
“Tốt , nào, đây để Kiều gia gia xem nào!” Kiều Văn Uyên để ý đến những chuyện , lập tức tủm tỉm vẫy tay với ba .
Ba tiểu tử cũng ánh mắt thúc giục nhiệt tình của Thịnh Xuân Hoa mà về phía Kiều Văn Uyên.
“Ngươi là Thịnh Hoài An, đúng , đây là lễ gặp mặt Kiều gia gia tặng ngươi, cầm lấy !”
“Ngươi là Thịnh Hoài Mục, nhớ lầm chứ! Cái cho ngươi, cầm lấy , ngươi nhất định sẽ thích!”
“Ngươi là Thịnh Hoài Cẩm nhỏ nhất, nào, cái ngươi cầm lấy !”
Thịnh Uyển Thu ngạc nhiên, Kiều Văn Uyên tên các của ? Nàng hình như từng qua mà?
Nhìn bà nội và cô cô của nàng, thôi ! Còn gì mà nữa chứ! Vị trí mồ mả tổ tiên của Thịnh gia chắc cũng kể !
“Cảm ơn Kiều gia gia, thật sự là , thích món quà tặng!” Tiểu tiểu tử nịnh hót Thịnh Hoài Mục mở hộp liền thấy một bộ cung tên nhỏ vô cùng tinh xảo, mừng đến nỗi trời đất là gì, lập tức nịnh nọt tới tấp!
“Ha ha, ngươi thích là , sân thử !” Kiều Văn Uyên hiền lành .
Lời dứt, Thịnh Hoài Mục chạy mất tăm.
“Cảm ơn Kiều gia gia, cũng thích!” Thịnh Hoài Cẩm cũng nở nụ tươi tắn cảm ơn Kiều Văn Uyên.
Kiều Văn Uyên tặng Thịnh Hoài Cẩm một bộ dụng cụ vẽ tranh, hợp ý Thịnh Hoài Cẩm.
Kiều Văn Uyên xoa đầu , trong lòng thắc mắc, tiểu tử quen mắt đến , giống ai đó nhỉ? Ông nhất thời nghĩ giống ai, dù cũng giống một ông quen .
Thịnh Hoài An dù cũng lớn tuổi hơn một chút, trầm hơn các , tự tay rót một chén dâng cho Kiều Văn Uyên để cảm ơn.
“Con ngoan, đều là con ngoan!” Kiều Văn Uyên cũng với , bản tính của những đứa trẻ Thịnh gia đều tệ, chỉ học vấn thế nào, lát nữa sẽ kiểm tra họ.
“Đại cô cô, , đại bá nương đang c.h.ử.i bới ngoài cổng!”
Thịnh Hoài Mục hấp tấp chạy từ trong sân , trực tiếp nhắm mục tiêu Thịnh Xuân Hoa, thấy cú đ.á.n.h của đại cô đại bá mạnh mẽ đến nhường nào, nhất định giao nhiệm vụ khó khăn sửa trị đại bá nương cho đại cô cô.
“Cái gì? Sống nữa , lão nương đây thu thập ả !” Thịnh Xuân Hoa xắn tay áo xông ngoài, còn quên cầm lấy cây gậy chặn cửa to bằng cánh tay.
“Ha ha! Lão phu xem thử!” Kiều Văn Uyên theo Thịnh Xuân Hoa chạy .
Thịnh bà bà vốn định an ủi Kiều Văn Uyên, là quan lớn, chắc từng thấy cảnh , đừng sợ hãi.
Kết quả bộ dạng lão già , một chút cũng sợ hãi, ngược còn hưng phấn!
Phải rằng Kiều Văn Uyên nhiều năm thấy cảnh tượng như , những nữ nhân ở kinh thành , đều chỉ thích đ.â.m lén lưng, cảnh mụ đàn bà c.h.ử.i bới ngoài phố căn bản thấy . Loại náo nhiệt là ông chỉ thấy khi còn nhỏ, nhiều năm như , thật là nhớ nhung!
Thịnh Uyển Thu bộ dạng hưng phấn của Kiều Văn Uyên, liền lão già thích xem náo nhiệt, cũng là một kẻ hóng hớt!
Vừa nàng cũng xem thử Lưu Quyên thể trụ mấy hiệp trong tay đại cô cô của nàng!
“Dựa cái gì mà cho , là đại tức phụ của Thịnh gia, thấy , đây là kim tôn của lão Thịnh gia chúng , mau tránh !”
Thịnh Dao Tổ với cái mũi sụt sịt Lưu Quyên đẩy , Lưu Quyên còn vẻ mặt đắc ý!