Ác Tỷ Đương Gia, Khai Cục Nương Muốn Gả Người - Chương 136:-- Đại Muội Tử, đây là lễ gặp mặt lão ca tặng muội ---

Cập nhật lúc: 2025-10-15 13:25:13
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Làm con gái của ai chẳng là , đây là một đại quan, nhận thì phí hoài! Mau mời !”

 

Thịnh bà bà xong liền dẫn đầu xông ngoài, Thịnh Uyển Thu thật sự ngờ nãi nãi của nàng cùng suy nghĩ với nàng, vội vàng đuổi theo ngoài!

 

“Kiều đại ca, ha ha ha! Mau mời , mau mời !”

 

Vừa khỏi cổng viện, Thịnh bà bà hò hét lên, Thịnh Uyển Thu mà đau cả đầu, thôi thì thôi, thế nào thì cứ thế !

 

“Ha ha, Thịnh tử, quấy rầy, quấy rầy !” Kiều Văn Uyên thuận nước đẩy thuyền, lập tức nhảy xuống xe ngựa.

 

Hắn còn đang thầm nghĩ đứa con gái trải đường thế nào mà hiệu quả đến , lát nữa rảnh sẽ hỏi xem .

 

“Đều là một nhà cả, phiền nhiễu gì , cứ coi đây như nhà , mau mời , mau mời !” Thịnh bà bà lập tức hớn hở đón chào.

 

“Đại tử, đây là lễ gặp mặt lão ca tặng , mau nhận lấy !”

 

Kiều Văn Uyên “cạch” một tiếng, đặt một chiếc hộp gỗ nhỏ tay Thịnh bà bà. Hắn hiểu rằng “nhận của thì tay mềm, ăn của thì miệng ngắn”, tin hạ gục lão thái thái Thịnh gia .

 

“Đây là đại chất nữ , đây là của ngươi, cầm lấy !”

 

“Ta còn mang về cho ngươi nhiều vải vóc may quần áo, đại chất nữ mặc nhất định sẽ xinh lộng lẫy!” Kiều Văn Uyên nhét thêm một chiếc hộp nhỏ tinh xảo tay Thịnh Xuân Hoa bên cạnh.

 

Hắn hỏi rõ , những cận với tiểu khuê nữ chỉ hai vị cô cô của Thịnh gia , nhất định thu phục!

 

“Đa tạ Kiều thúc, đa tạ!” Thịnh Xuân Hoa cũng choáng váng, nàng vô tình mở xem thử, trời ơi, là vòng tay vàng lớn, còn là vàng thật, trời đất ơi! Từ nay về đây chính là thúc thúc ruột của nàng!

 

“Con gái, mau bảo dọn đồ xe ngựa !”

 

“Hắc Nha Đầu, ngươi cùng Thiết Trụ khiêng vác, đừng để con gái mệt mỏi!”

 

Kiều lão gia lúc liền bắt đầu sắp xếp, Đại Đỗ cũng chai sạn với cách gọi , đường còn ít ?

 

Lúc Thịnh bà bà đến mang tai, miệng ngậm , bởi vì bà cũng thấy chiếc vòng tay vàng lớn và nhẫn vàng trong hộp nhỏ!, hận thể đeo lên khoe ngay lập tức!

 

Chỉ thể Kiều Văn Uyên là một cao thủ “đánh lòng ”, hai chiếc vòng vàng trao , cánh cửa nào là thể gõ mở.

 

Sau đó những vây xem đều trợn tròn mắt, thấy lão đầu râu bạc ngang nhiên chỉ huy thủ hạ của , đem những thứ lụa là gấm vóc, đồ ăn, đồ uống, vật dụng mà họ c.h.ế.t cũng mua nổi, từng món từng món khiêng sân của Thịnh gia!

 

Lưu Quyên đang chen chúc trong đám đông lén lút , mắt nàng suýt rớt xuống đất, Thịnh gia họ hàng giàu như từ bao giờ, nàng !

 

“Thiết Trụ, ngươi dẫn theo phu xe rời , đến Tùng Hạc Tửu Lầu ở Tứ Thủy Trấn nghỉ , chờ tin tức của !”

 

“Hai ngươi ở , đều lanh lợi một chút, hiểu ?” Thấy đồ trong xe ngựa dọn xong, Kiều Văn Uyên bảo bọn họ về .

 

“Vâng! Thuộc hạ lĩnh mệnh!” Hai thị vệ cầm đao ôm quyền hành lễ, Thiết Trụ dẫn theo đội xe về Tứ Thủy Trấn.

 

Hai thị vệ cầm đao trực tiếp một bên trái một bên ở cổng lớn Thịnh gia. Bình thường bọn họ đều ẩn , âm thầm bảo vệ Kiều Văn Uyên, đây là mệnh lệnh của Hoàng đế, nếu Kiều Văn Uyên mà sứt mẻ sợi lông nào, cả hai bọn họ đều kết cục .

 

Điểm Kiều Văn Uyên cũng , cho nên cơ bản quản bọn họ, chỉ cần đừng quấy rầy .

 

Hiện tại trong trường hợp căn bản cần ẩn giấu, dù “núi nghèo nước độc sinh dân lộng hành”, hai trấn áp những kẻ đang ý đồ cũng là điều .

 

“Kiều lão ca, mời !”

 

“Được thôi, đại tử!”

 

“Kiều thúc, chú ý bước chân!”

 

“Đại chất nữ thật chu đáo! Tốt !”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-ty-duong-gia-khai-cuc-nuong-muon-ga-nguoi/chuong-136-dai-muoi-tu-day-la-le-gap-mat-lao-ca-tang-muoi.html.]

“Con còn mau , bày cái dáng vẻ gì thế?” Thịnh bà bà quát Thịnh Uyển Thu đang ngây .

 

“Con đến , nãi nãi!”

 

“Con gái, theo! Nhanh lên! Đóng cửa !”

 

“Được thôi! Lão cha!” Thịnh Uyển Thu nghẹn lời đáp, đây là những cách xưng hô quái quỷ gì ! Hủy diệt hết ! Mệt mỏi quá!

 

Lưu Quyên một mạch chạy như điên, thở hổn hển trở về nhà .

 

“Đương gia, nhà một giàu họ Kiều, gọi nương của tử, gọi Thịnh Xuân Hoa là đại chất nữ ! Chàng ?”

 

“Những thứ cứ như cần tiền , chất thành đống nhỏ, tất cả đều là tặng cho nương của !”

 

“Chỉ riêng vải vóc để may quần áo, thấy hơn chục tấm!”

 

“Lại còn đủ loại bánh ngọt và lễ vật, đầy cả một cỗ xe ngựa!”

 

“Chàng là con trai trưởng của lão Thịnh gia, trong nhà trưởng bối đến, thể xem chứ!”

 

Lưu Quyên một hết những lời . Sở dĩ Thịnh Đại Sơn thấy chút động tĩnh nào, là bởi vì vị đại Thịnh Xuân Hoa của , ngay ngày đầu về nhà tá túc, cho một gậy. Giờ đây, nào còn dám nhảy nhót mặt nàng, chỉ thể trốn trong nhà!

 

Trưởng bối giàu gì chứ, ai thích thì , cũng !

 

“Nếu nàng , nàng tự , !”

 

“Đừng tưởng dễ dàng ‘ăn đậu phụ’ (lợi dụng) mà nhanh nhảu. Đại của vẫn còn ở đó, nàng đây là ghét quá nhiều tóc ? Hay là ghét tay chân cứ cản trở nàng?”

 

“Không khuyên nàng, tiền mà mệnh để hưởng, thì thứ đều là công cốc!”

 

Thịnh Đại Sơn xong liền đầu tiếp tục giả c.h.ế.t, nương tử của rút kinh nghiệm chứ? Đi , cứ , đến lúc đ.á.n.h đến nỗi bò dậy nổi thì sẽ ngoan ngoãn thôi!

 

“Chàng thử ?”

 

“Thiếp tin Thịnh Xuân Hoa dù hung dữ đến mấy cũng sẽ dám động thủ mặt quý khách !”

 

“Vả , đây đều là , chỉ đưa lũ trẻ nhận mặt họ hàng thôi, xin quà .”

 

Lưu Quyên lời mà trong lòng chính nàng cũng chột . Nàng tận mắt thấy lão nhân nhét cho con nhà Thịnh Uyển Thu mỗi một chiếc hộp tinh xảo, trong chiếc hộp đó chắc chắn là lễ vật quý giá, vẻ nịnh nọt của con Thịnh gia thì ngay.

 

“Tùy nàng!” Thịnh Đại Sơn mới tin lời của nương tử nhà . Không sợ c.h.ế.t thì cứ !

 

Lưu Quyên bĩu môi, đồ vô dụng, ngày trúng , đúng là phế vật!

 

“Dao Tổ, theo nương , nhà bà nội con khách đến chơi, nương đưa con bái kiến trưởng bối!”

 

Lưu Quyên vẫy tay gọi con trai Thịnh Dao Tổ.

 

“Nương, con và Phán Đệ cũng cùng nương, ạ?”

 

Thịnh Lai Đệ đảo mắt. Nàng cũng thấy những thứ lành , lén cha chuyện, nàng thấy nương đúng, thử một phen cũng chẳng mất gì!

 

Là con ruột của , tâm tư của chúng nàng há chẳng ? Nếu quà để lấy thì thêm một là thêm một phần, chiếm tiện nghi thì đúng là phí!

 

“Đi, chúng cùng !” Lưu Quyên lập tức đồng ý.

 

Nhìn họ khỏi cổng viện, Thịnh Chiêu Đệ xoa xoa đôi mắt ngày càng mờ vì thêu thùa quá lâu, đôi tay kim thêu đ.â.m chi chít vết kim, việc thể trách ai đây, tất cả đều do nàng tự chuốc lấy.

Mèo con Kute

 

Ghen tị với sự dũng cảm của Thịnh Uyển Thu, càng ngày càng hận nàng, tại đều là cháu gái của Thịnh gia, mà nàng thể sống vui vẻ đến thế, vận khí đến thế!

 

 

Loading...