Ác Tỷ Đương Gia, Khai Cục Nương Muốn Gả Người - Chương 133:-- Mình là kẻ chơi cờ dở tệ, còn cố chấp không thừa nhận! ---

Cập nhật lúc: 2025-10-15 13:25:10
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Khi bóng tối bao trùm mặt đất, cơn mưa lớn cũng lặng lẽ kéo đến. Nước mưa ào ào trút xuống, xua cái nóng bức, những hạt mưa như vô viên ngọc trai trong suốt, nhẹ nhàng gõ lên cửa sổ và mái hiên.

 

Lục Ly giường, tay cầm tờ giấy nhắn Thịnh Uyển Thu từng cho , con mèo nhỏ nàng vẽ, tim loạn nhịp. Chàng thể kiểm soát cảm giác trong lòng dành cho nàng.

 

Chàng nhớ nàng , nàng thật sống động và linh hoạt!

 

Mà Thịnh Uyển Thu, đang nhớ nhung, lúc chuẩn loạn trong hậu hoa viên của Kiều phủ!

 

Nhìn Kiều Văn Uyên với khuôn mặt dán đầy giấy, đang giở trò ăn vạ, nàng định ấn đầu lão , nhét hết quân cờ miệng lão cho xong!

 

“Ván tính, chúng chơi , nãy muỗi cắn, nên tay mới run, đó liền đặt sai quân cờ!”

 

“Lại một ván nữa, đảm bảo sẽ thắng!” Kiều Văn Uyên nịnh nọt, bắt đầu bày cờ.

 

“Quản gia đại thúc, xem, xem, lão già ăn vạ hơn chục đúng !”

 

“Chính là kẻ chơi cờ dở tệ, còn cố chấp thừa nhận!”

 

“Lão còn dám muỗi, lão cũng muỗi , muỗi sắp khiêng đây !”

 

“Lão chơi, lão tự chơi một ! Ta đây!”

 

Thịnh Uyển Thu nhấc chân liền chạy. Thật là hết chịu nổi, nhà ai mà trời tối mịt còn chịu ngủ, cứ đòi trong đình chơi cờ. Muỗi nhiều gì, cái đèn dầu cũng chói mắt!

 

Quan trọng nhất là một kẻ chơi cờ dở tệ còn thích ăn vạ, nếu nể lão là trưởng bối, dám ăn vạ mặt nàng, nàng đ.á.n.h rụng hết răng giả của lão !

 

“Con gái! Chơi thêm ván cuối cùng con!”

 

“Chỉ một ván thôi!” Kiều Văn Uyên vội vàng đuổi theo.

 

“Không chơi! Không chơi! Không chơi!” Thịnh Uyển Thu chạy loạn xạ trong hậu hoa viên, Kiều Văn Uyên theo đuổi bắt.

 

Hai cứ thế một chạy một đuổi, lão quản gia cảnh thấy mũi cay cay chứ!

 

Sáng sớm hôm .

 

Thịnh Uyển Thu với quầng thâm mắt đen sì, ngáp ngắn ngáp dài Đại Đỗ nhét xe ngựa của Kiều gia.

 

Tối qua lão già nhỏ quấn lấy buông, cùng lão chơi thêm mấy ván trong phòng. Cuối cùng thực sự hành hạ đến mức bùng nổ, nàng dứt khoát dùng đao tay đ.á.n.h ngất Kiều Văn Uyên cõng lão về phòng lão.

 

Kiều Văn Uyên xoa xoa cổ tỉnh dậy, con bé thối tay thật là mạnh. chiêu của nàng thể dạy cho lão , lão sẽ dùng để đối phó với cái lão già bất tử Võ An Vương .

 

“Nha đầu, chung xe ngựa với lão cha , lúc buồn chán hai cha con cùng thảo luận về kỳ nghệ?”

 

Thịnh Uyển Thu kéo rèm xe, mặt đen sì giơ đao tay về phía lão, Kiều Văn Uyên nhanh nhẹn lên chiếc xe ngựa khác!

 

Cái cổ của lão còn giữ , nếu thêm hai nhát nữa, thôi bỏ ! Thật sự thể chịu nổi!

 

Kiều gia chuẩn ba chiếc xe ngựa, chiếc đầu tiên là của Thịnh Uyển Thu, chiếc ở giữa là của Kiều Văn Uyên, chiếc cuối cùng chở bộ những thứ Kiều Văn Uyên chuẩn cho nhà họ Thịnh.

 

Lão quản gia ở Kiều gia trông nhà, Kiều Văn Uyên dẫn theo con trai út của lão quản gia là Thiết Trụ, còn dẫn theo hai cao thủ võ công, những là do Hoàng đế phái đến, dùng để bảo vệ lão.

 

Chiếc xe ngựa Thịnh Uyển Thu từng từ Tứ Thủy Trấn đến đây, cũng theo xe ngựa của Kiều gia cùng khởi hành, đường thể hỗ trợ lẫn .

 

Thịnh Uyển Thu trong xe ngựa, xe ngựa của Kiều gia thật sự sang trọng hơn nhiều so với chiếc xe Khương Bình chuẩn đó, bên trong bài trí chẳng khác nào một căn phòng nhỏ.

 

Đối với Thịnh Uyển Thu, ưa thích nép ngủ ở những góc nhỏ, thì nơi quả là hảo, nàng lăn lộn thoải mái trong xe ngựa .

 

Kinh thành, Võ An Vương phủ.

 

“Ngoan tôn, dưa hấu còn ? Hai quả đủ ăn chứ?”

 

Võ An Vương Lục Hằng dù quá lục tuần vẫn giữ một hình cường tráng, điều liên quan lớn đến việc y kiên trì luyện tập mỗi ngày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-ty-duong-gia-khai-cuc-nuong-muon-ga-nguoi/chuong-133-minh-la-ke-choi-co-do-te-con-co-chap-khong-thua-nhan.html.]

 

Thân cao tám thước, vai rộng, lưng thẳng tắp, râu tóc lốm đốm bạc, bước vững vàng, tuy mặt giăng đầy nếp nhăn nhưng sắc mặt hồng hào, giống một lão nhân ở độ tuổi .

 

Khi , thanh âm hùng tráng, đôi mắt tinh rực rỡ, mỗi cử chỉ đều toát lên khí thế của một võ tướng, tự nhiên khiến khác kính phục.

 

Giờ phút , một lão giả uy nghiêm tột bậc như đang cầm thìa múc dưa hấu, ăn từng miếng lớn nhỏ ngừng!

 

“Bá ông! Tổng cộng chỉ tám quả, tặng hai quả, biếu Hoàng tổ mẫu hai quả, còn bộ đều cha giữ ăn một !”

 

“Hai quả của là do lén lút mang tới hiếu kính , nếu thì chẳng còn sót !” Lục Ly ghế uống , bề ngoài vẻ thong dong thưởng , nhưng kỳ thực đang đào hố cho lão cha của .

 

“Cái thứ súc sinh ! Cha ngươi dựa mà ăn nhiều như !”

 

“Đồ ngu ngốc chỉ lớn xác mà tâm nhãn, Trường Phong! Mang bảo đao của tới, c.h.é.m cái tên bất hiếu tử !”

 

“Có đồ hiếu kính , cái bá ông , chỉ ăn một ! Không cái đầu ch.ó đó nữa, đích chặt !”

 

Lục Trường Phong vị đường của cũng cạn lời, ông nội y thật sự là coi trọng luân thường, sẽ thật sự c.h.é.m đó, mà đường còn hùa theo đổ thêm dầu lửa cho lão cha, rốt cuộc ai mới là kẻ bất hiếu tử!

 

“Bá ông, thôi , cha tối qua Hoàng tổ mẫu chỉnh đốn , giờ m.ô.n.g vẫn còn sưng vù kìa!”

 

“Đợi khỏe , hãy chỉnh đốn !”

 

Mèo con Kute

Lục Trường Phong: ??? Nhớ kỹ, tuyệt đối thể đắc tội vị đường !

 

Từ nhỏ, vị đường của y là kẻ nhiều mưu mẹo, tuy võ công, nhưng vẫn khiến bọn tỷ chúng y xoay như chong chóng.

 

Nếu thực sự còn kế sách nào, sẽ nhắm mắt , lăn đất, ôi chao, ai mà chịu nổi chứ!

 

Hắn là giống Tiên Hoàng nhất trong các , còn là khôi ngô tuấn tú nhất. Chỉ cần xuống, từ Tiên Hoàng cho đến Thái hậu, một loạt sẽ tìm đến kẻ nào chọc giận mà chỉnh đốn một trận, thậm chí còn liên lụy đến phụ mẫu phạt, nghĩ đến đây Lục Trường Phong liền rùng !

 

Bởi y cũng từng chỉnh đốn, về học khôn, m.ô.n.g cũng bớt đau hơn nhiều!

 

“Đánh lắm, cái loại bất hiếu tử như thì đáng đ.á.n.h thật mạnh!”

 

“Về với cha ngươi, trận đòn thoát ! Bảo đợi đấy!”

 

“Bá ông, còn một thứ tặng , thích nên cố ý tìm về cho !” Lục Ly Lục Hằng lời tàn nhẫn xong, trong lòng khoan khoái, lập tức vỗ tay.

 

Linh Tứ liền bưng một chậu hoa bằng sứ men xanh tiến , bên trong hiện rõ một cây quỷ lan trắng như ngọc!

 

“Chà!”

 

“Hahahahaha!”

 

“Đây là quỷ lan! Thằng nhóc , ngươi tìm bằng cách nào !”

 

“Lần xem cái lão ch.ó họ Kiều còn mà đắc ý ! Tức c.h.ế.t cái tên cháu rùa nhà !”

 

“Trường Phong, ngươi ngươi xem, ngươi , chậc chậc chậc! Người với mà so sánh thật sự thể khiến tức c.h.ế.t đó!”

 

Lục Trường Phong sắp đến nơi , ô ô! Không thể bắt nạt như chứ!

 

Khi Lục Ly định về, Lục Trường Phong đích tiễn tận cửa, hét lớn mặt một tiếng, tới ngươi đừng đến nữa!

 

Nếu y dám hét, bảo đao của ông nội y, ba giây thể kề cổ y !

 

“Đường , cẩn thận bước chân!”

 

“Đường , ngươi thong thả!”

 

Lục Trường Phong tận mắt Lục Ly lên xe ngựa, lúc mới thả lỏng. Thật là tạo nghiệt, vớ một như , đ.á.n.h mà mắng cũng chẳng xong!

 

 

Loading...