Ác Tỷ Đương Gia, Khai Cục Nương Muốn Gả Người - Chương 121:-- Xem ra Hồ chưởng quỹ cũng rất dụng tâm ---
Cập nhật lúc: 2025-10-15 13:24:58
Lượt xem: 35
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bước tửu lầu, điều đầu tiên đập mắt là đại sảnh rộng rãi sáng sủa. Chưởng quỹ họ Hồ, là một trung niên nhân trông tinh tường, tháo vát, tuổi tác kém Khương chưởng quỹ chừng mười tuổi.
"Thịnh cô nương, ngài đến , phòng ốc sắp xếp thỏa. Mời ngài theo !"
Hồ chưởng quỹ nhiệt tình đón Thịnh Uyển Thu, dẫn nàng lên lầu hai, một gian khách phòng ở phía đông ban công.
Đẩy cửa bước , đập mắt là một chiếc bàn bát tiên từ gỗ hồng mộc đặt ngay chính giữa căn phòng. Trên bàn ấm và chén , trong bình hoa sứ xanh còn cắm mấy cành hoa nhỏ màu đỏ đang nở rực rỡ.
Trên tường phòng treo vài bức tranh thủy mặc, trông như bút tích của thư họa đại sư, thôi thấy giá trị.
Bên cửa sổ còn đặt một chiếc trường kỷ mềm lớn, chiếc tủ thấp bày một đĩa hoa quả lạ rửa sạch. Chăn đệm gối chiếc giường lớn chạm khắc là mới , xem Hồ chưởng quỹ cũng dụng tâm.
"Thịnh cô nương, hẳn là ngài mệt mỏi . Lát nữa tiểu nhị sẽ mang nước nóng lên, bên trong một gian tắm gội, ngài thể tắm rửa y phục . Mọi thứ ở đây đều là đồ mới, ngài cứ yên tâm sử dụng!"
"Cơm nước trong bếp đều chuẩn xong xuôi, đợi ngài sắp xếp xong xuôi, chỉ cần dặn một tiếng, lập tức sẽ mang thức ăn lên ngay."
"Hồ chưởng quỹ, ngài khách sáo quá , đa tạ. Ngài cứ việc của !" Thịnh Uyển Thu mỉm gật đầu cảm ơn.
"Vâng, xin phép xuống . Có việc gì ngài cứ sai nha gọi một tiếng là !" Hồ chưởng quỹ kính cẩn lui ngoài.
Hắn nào dám khách khí, Khương chưởng quỹ , vị là khách quý của chủ tử, nếu nàng chút hài lòng, e là cái đầu của sẽ lìa khỏi cổ, nhất định hầu hạ cho thật mới !
Hồ chưởng quỹ rời , Thịnh Uyển Thu đổ ập xuống chiếc giường chạm khắc hoa văn, xa xỉ, quả thật quá xa xỉ , chăn ga gối đệm đều là tơ lụa thật.
Bàn ghế, cùng với chiếc giường , chắc là gỗ trầm hương! Nếu ở thời nay, thứ hẳn giá trị liên thành, trời ơi! Tư bản gia đáng ghét, chậc chậc chậc! Quả là hưởng thụ!
Mèo con Kute
Tại Tùng Hạc tửu lầu ở Tứ Thủy trấn, Khương Bình đối diện Lục Ly, cung kính khôn cùng, mồ hôi lạnh túa đầy mặt.
Vị gia kể từ khi Thịnh Uyển Thu đến Dao Thành, liền luôn giữ vẻ mặt u ám, khiến cảm thấy như thể nợ y bạc .
Lục Ly vuốt ve chiếc lọ thủy tinh nhỏ trong tay, vốn dĩ y nghĩ đến Tứ Thủy trấn thể gặp Thịnh Uyển Thu, ai ngờ hai cứ thế bỏ lỡ .
Khương Bình c.h.ế.t tiệt , vì trong thư rõ ràng, nếu sớm thì y Dao Thành , như thế chừng còn thể gặp thiếu nữ linh động thỉnh thoảng xuất hiện trong tâm trí y.
“Chủ tử, đây là thư chim bồ câu của Hoàng thượng!” Linh Nhị cùng Linh Tứ cùng phòng, dâng lên một phong thư.
Lục Ly mở thư xem, khóe miệng kìm giật giật mấy cái, nữa ?
Lần Hoàng thúc cũng bắt đầu lừa y trở về, ngay cả sức khỏe của Thái hậu lão nhân gia cũng dám bịa đặt, thì y sẽ về xem xét cho kỹ, tiện thể để Thái hậu nương nương đ.á.n.h cho đứa con bất hiếu một trận thật đau!
“Linh Nhị, lấy hết dưa hấu của Khương chưởng quỹ, mang cùng!”
“Linh Tứ, xách Đinh thần y mang về kinh thành ngay! Lập tức khởi hành!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-ty-duong-gia-khai-cuc-nuong-muon-ga-nguoi/chuong-121-xem-ra-ho-chuong-quy-cung-rat-dung-tam.html.]
Khương Bình ôm một khuôn mặt khổ sở, ai da! Sớm thì tiết kiệm, ăn hết dưa hấu từ sáng sớm ! Thật là sai lầm!
Mười ám vệ cấp cao Định An Vương phủ bồi dưỡng, bộ đều là những chọn từ trong cung từ nhỏ, bồi dưỡng cẩn thận, mỗi đều tuyệt kỹ gia truyền, ký hiệu là Linh và đ.á.n.h từ một đến mười!
Một, ba, năm, bảy, chín theo bên Nhị công tử Lục Ngọc, hai, bốn, sáu, tám, mười theo bên Đại công tử Lục Ly.
Nói Định An Vương Tống Hạo là một kỳ lạ, theo lý mà , Đại công tử nên là một, ba, năm, bảy, chín ? Lời nguyên văn của là, tính cách thanh lãnh cộng với thể bệnh tật ốm yếu của đứa con trai trưởng chắc chắn sẽ cô độc, thà dùng chẵn để kích thích một chút, dù chẵn thành đôi thành cặp mang ý nghĩa hơn.
Lục Ly trong cỗ xe ngựa rộng rãi, tay cầm ống trúc nhỏ tinh xảo, năm chiếc ống trúc nhỏ buộc bằng sợi dây đỏ, trông thật đáng yêu.
Dùng lá sen khô bịt kín miệng ống trúc, loại tâm tư nhỏ bé chỉ tiểu nha đầu cổ quái tinh nghịch mới , Lục Ly kìm nở một nụ dịu dàng.
Mở ống trúc , ngửa đầu uống cạn một lọ, dòng suối ngọt ngào chảy xuống cổ họng, ngũ tạng lục phủ, cảm giác sảng khoái như thể đang ngâm trong suối nước nóng, ấm áp lạ thường.
Có lẽ vẻ bề ngoài thể hiện điều gì, nhưng chỉ Lục Ly mới cảm giác , cảm giác bệnh tật lâu năm trong ngũ tạng lục phủ đều tiêu trừ, chỉ những quanh năm dùng t.h.u.ố.c mới cảm nhận mạnh mẽ nhất.
Lúc , một viên giấy nhỏ rơi từ đáy của một trong những ống trúc nhỏ, Lục Ly vội vàng đón lấy, cẩn thận mở , khỏi bật thành tiếng, đây là lời nhắn mà Thịnh Uyển Thu gửi cho y.
“Chào ! Chàng uống hai lọ, ba lọ còn tự lo liệu nhé, hì hì, vàng vàng yêu vàng!”
Tờ giấy nhỏ vo thành một viên tròn, nhét đáy của một trong những ống trúc nhỏ, mặt của tờ giấy còn vẽ một con mèo Q-version ngốc nghếch.
Lục Ly con mèo nhỏ , nghĩ đến biểu cảm khi nàng chuyện liền kìm bật thành tiếng.
Linh Nhị và Linh Tứ, những đang cưỡi ngựa hai bên xe ngựa, đều thấy tiếng của chủ tử trong xe ngựa, thì hoang mang chuyện gì xảy , thì bất lực nheo mắt , xem chủ tử đang ngẩn ngơ !
Sáng sớm hôm , Thịnh Uyển Thu đ.á.n.h thức bởi tiếng ồn ào tấp nập phố lầu, bởi vì hôm qua khi các nàng đến thì trời tối, thời cổ đại cuộc sống về đêm, nên nàng hề Tùng Hạc tửu lầu con phố sầm uất nhất Dao Thành.
Nàng dụi dụi đôi mắt to tròn mơ màng, dậy mặc quần áo, Đại Đỗ vẫn còn ngủ say sập mềm, liền gọi nàng dậy, rón rén đến bên cửa sổ đẩy cửa .
Bình minh ló dạng, chân trời hiện lên một vệt trắng như bụng cá nhạt nhẽo, đường phố chợ trở nên nhộn nhịp, hai bên đường các quầy hàng đủ loại, chủ quán bày vô vàn mặt hàng phong phú, từ rau quả tươi ngon, vải vóc tinh xảo cho đến đồ thủ công mỹ nghệ khiến hoa mắt chóng mặt.
Trong khí tràn ngập mùi hương của đủ loại thức ăn, các quán ăn sáng cũng bắt đầu tấp nập, bánh bao nóng hổi, mì sợi, bánh dầu, bánh rán, đủ loại hương thơm hòa quyện cùng với tiếng rao hàng của tiểu thương, thật là một bức tranh đời thường đầy thở cuộc sống, khiến Thịnh Uyển Thu giờ phút chỉ xuống lầu dạo chơi.
18_“Tiểu thư, nàng dậy sớm ?” Đại Đỗ dường như ngửi thấy mùi thức ăn, hít hít mũi mở mắt liền thấy Thịnh Uyển Thu đang sấp bệ cửa sổ xuống .
“Đại Đỗ, nàng mau đây xem, nơi náo nhiệt hơn Tứ Thủy trấn nhiều, mau sửa soạn một chút chúng xuống lầu dạo!”
Đỗ Thanh Nhi lập tức dậy, ba hai bước chạy đến bên cửa sổ thò đầu , quả nhiên cũng lộ vẻ vui mừng khôn xiết.
“Tiểu thư, Dao Thành quả thật náo nhiệt quá! Ta bây giờ lấy nước cho nàng rửa mặt, hì hì! Ta sẽ cùng nàng xuống dạo!”
Đại Đỗ xong liền nhanh chóng sửa soạn một chút cho , xuống lầu lấy nước nóng.