Ác Tỷ Đương Gia, Khai Cục Nương Muốn Gả Người - Chương 12:-- Vang hay không vang? Ngươi cứ nói một cái tát có vang lên được không? ---
Cập nhật lúc: 2025-10-15 13:22:52
Lượt xem: 68
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai bà cháu một giọng nam hấp dẫn, dừng bước về phía phát âm thanh, thì thấy một nam tử áo xanh ném từ thanh lâu , trực tiếp ngã uỵch xuống cửa lớn.
Thịnh Uyển Thu kinh ngạc, sáng sớm như mà thanh lâu?
Người thèm khát đến mức nào chứ, vội vàng tới mấy bước, nàng xem rốt cuộc cái tên quái gở là ai, quả thực là ghê gớm mà!
“Ngươi mau cho Mẫu Đơn cô nương đây, gặp Mẫu Đơn cô nương!” Nam tử áo xanh dậy phủi phủi bụi , hét lớn cửa thanh lâu.
“Ngươi một tên ăn mày nghèo hèn mà còn gặp Mẫu Đơn cô nương? là mơ giữa ban ngày!”
Mèo con Kute
“Dám ở cửa lớn la hét ầm ĩ nữa, đừng trách côn của chúng mắt!”
“Huynh , vác binh khí!”
Tiểu tư dẫn đầu lệnh một tiếng, từ trong thanh lâu ùn ùn xông mười mấy tên côn đồ cầm gậy, những kẻ đều là tay sai thanh lâu nuôi dưỡng, chỉ cần kẻ dám gây sự, thì chính là lúc những tên côn đồ oai.
“Các ngươi cứ chờ mà xem! Hừ!” Nam tử áo xanh sợ đánh, lập tức phất tay áo rời .
Thịnh Uyển Thu chỉ lườm nguýt, một tên hèn nhát, cứ tưởng là một kẻ cứng đầu, kết quả chỉ thế thôi ?
nàng thấy tên hèn nhát quen mặt đến ?
Người hình như là tiểu cô phụ của nàng?
Oa ồ! Lần thì sự việc lớn đây.
Quả nhiên nàng đầu thấy mặt Thịnh bà bà đen sạm đến mức thể nhỏ mực, nàng càng thêm khẳng định tên hèn nhát nãy chính là tiểu cô phụ Dương Vĩ của nàng.
“Nãi, đó là tiểu cô phụ ?” Thịnh Uyển Thu ánh mắt lóe lên, nãi của nàng lúc cho nàng cảm giác g.i.ế.c .
“Theo sát !” Thịnh bà bà nghiến răng gật đầu, nhanh chân theo.
Thịnh Uyển Thu thấy cũng lập tức theo, lát nữa nàng nhất định ngăn cản một chút, kẻo lát nữa nãi nàng nổi giận đ.á.n.h c.h.ế.t Dương Vĩ mất.
Thịnh bà bà thật sự tức giận đến mức g.i.ế.c , bà ngờ đến thăm con gái út, thấy con rể út của giữa ban ngày ban mặt thanh lâu.
Đây quả là nỗi sỉ nhục lớn, Dương Vĩ c.h.ế.t tiệt rốt cuộc coi con gái bà là cái gì?
Lại còn tự xưng là thư sinh, sách vở đúng là bụng ch.ó .
Ngày nào cũng là tú tài, bao nhiêu năm , vẫn là tú tài, chẳng chút chí tiến thủ nào, giờ còn thanh lâu, con gái , cái nếu thì chẳng đau lòng c.h.ế.t .
Hai cứ thế theo Dương Vĩ đến một ngôi sân nhỏ, thì thấy Dương Vĩ đang đập cửa cái rầm rầm.
“Nương tử, mở cửa ! Ta về !”
“Mau lên, mệt c.h.ế.t , mau mở cửa !”
Dương Vĩ tiên đập cửa, cảm thấy bên trong động tĩnh, liền bắt đầu sốt ruột dùng chân đá cửa.
Đợi cửa hé mở một khe, liền bắt đầu c.h.ử.i rủa mở cửa.
“Tai ngươi điếc ? Ta gọi lớn như mà ngươi thấy ?”
“Ta thấy cái tai ngươi nhất đừng nữa!” Nói xong, Dương Vĩ liền vươn tay giật tai mở cửa.
“Tướng công, nãy ở hậu viện giặt quần áo, thật sự thấy gì, vẫn là nương gọi , mới về, lập tức đến mở cửa cho .”
“Chàng đừng giận, là của , đáng lẽ nên mở cửa sớm hơn.”
Người đang chuyện chính là Thịnh Hạ Hoa, mở cửa, cũng chính là tiểu cô của Thịnh Uyển Thu, con gái út của Thịnh bà bà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-ty-duong-gia-khai-cuc-nuong-muon-ga-nguoi/chuong-12-vang-hay-khong-vang-nguoi-cu-noi-mot-cai-tat-co-vang-len-duoc-khong.html.]
“Ngươi cái tiện phụ c.h.ế.t tiệt , còn dám cãi chày cãi cối, ý ngươi là nương thấy mà mở cửa cho ? Để ngươi đến mở cho ? Ngươi dám chia rẽ quan hệ giữa và nương , xem đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi !”
Dương Vĩ xong liền giơ tay tát, định tát mặt Thịnh Hạ Hoa.
“Dương Vĩ, ngươi đ.á.n.h một cái thử xem! Hôm nay ngươi mà dám đ.á.n.h xuống, bàn tay của ngươi đừng hòng nữa!”
Thịnh bà bà mắt đỏ hoe, thấy con gái út sắp đánh, trực tiếp xông tới, một tay túm lấy tóc Dương Vĩ, liền dùng sức giật mạnh, trực tiếp kéo Dương Vĩ qua.
“Nương, đến đây?”
“Nhạc mẫu, đến đây!”
Cả hai đều thấy Thịnh bà bà, chỉ là trong giọng điệu của hai , một mang theo kinh hỉ, một mang theo kinh sợ.
“Ta mà đến thì còn thấy vở kịch ? Ngươi cái nha đầu c.h.ế.t tiệt sống cuộc đời gì ! Mau thu dọn đồ đạc về nhà với nương , nương còn thể nuôi nổi ngươi!”
Thịnh bà bà đau lòng con gái út gầy một vòng so với , nước mắt lưng tròng, những gì các nàng thấy đều như , còn những gì thấy thì ? E rằng tiểu nữ còn chịu bao nhiêu bắt nạt.
“Thân gia mẫu, ngươi đang gì ? Còn mau buông tay !” Mẹ già của Dương Vĩ lúc cũng từ trong sân bước , thấy tóc con trai vẫn còn Thịnh bà bà túm chặt, lập tức nhào tới cứu con trai.
“Hạ Hoa, ngươi xem ngươi, thấy nam nhân của túm tóc, ngươi còn tiến lên ngăn cản, còn ngây đó, chẳng chút tác dụng nào!”
“Chỉ há miệng mà ăn, lão Dương gia chúng cưới ngươi về cửa đúng là xui xẻo tám đời!”
“Một con gà mái đẻ trứng, ngươi là tức, mau cút sang một bên!” Dương bà tử xong còn đẩy Thịnh Hạ Hoa một cái.
Thịnh Hạ Hoa chân vững, ngưỡng cửa cao vấp một cái, nếu Thịnh bà bà đỡ một cái, chắc chắn ngã .
“Ngươi thì đẻ trứng đó, tiếc là cái trứng ngươi đẻ là một tên ngu xuẩn, bao nhiêu năm vẫn là tú tài, đây mới chính là tên khốn kiếp thật sự!”
“Một kẻ sáng sớm đuổi khỏi cửa thanh lâu, thì sẽ là thứ gì chứ, tiểu cô của gả nhà các ngươi, mới chính là xui xẻo tám đời!”
“Thượng lương bất chính, hạ lương oai, đồ ch.ó c.h.ế.t! Ta khạc nhổ!”
Cái miệng nhỏ của Thịnh Uyển Thu quả thực sánh ngang với s.ú.n.g máy, hướng về phía con nhà họ Dương mà “bắn” một trận, dù thì mất mặt cũng một nàng mất mặt, cả!
“Uyển Thu, con là thật ? Hắn đến thanh lâu!” Thịnh Hạ Hoa nước mắt lập tức tuôn , đáng thương Thịnh Uyển Thu, câu trả lời phủ định từ miệng nàng.
Phải công nhận, tiểu cô trong sân trông cũng khá , cái là ngay là một nữ nhân dịu dàng như nước, thật là đáng tiếc.
“Tiểu cô, đừng tự lừa dối nữa, con thấy, nãi cũng thấy, đường nhiều cũng thấy !”
“Nếu tin, cứ trực tiếp phố mà hỏi thăm là , còn tìm Mẫu Đơn cô nương gì đó, tặc tặc tặc, chẳng còn mặt mũi gì nữa !”
Thịnh Uyển Thu cảm thấy đôi khi cần những lời dối thiện ý, bởi vì lời dối rốt cuộc vẫn là lời dối.
Không để trong cuộc sự thật, đây là thiện lương, mà là đồng lõa!
“Dương Vĩ, thể đối xử với như ! Hức hức hức!” Thịnh Hạ Hoa lập tức òa lên, cả đều run rẩy.
“Khóc cái gì mà , gì mà , nam nhân bên ngoài phong lưu lêu lổng chẳng bình thường ? Làm gì mà cứ quá lên!”
“Một bàn tay thể vỗ thành tiếng, nếu ngươi thể giữ phu quân nhà , An Bình đến nỗi thanh lâu !”
“Thôi , thôi , đừng lóc sướt mướt nữa, nhà cửa đều ngươi cái chổi cho nghèo rớt mồng tơi !” Lời của Dương bà tử quả thực sắc bén hơn cả dao, đ.â.m thẳng tim Thịnh Hạ Hoa.
Rồi Thịnh Uyển Thu liền thấy nãi nhà một bạt tai tát thẳng mặt Dương bà tử.
“Vang vang? Ngươi cứ một cái tát vang lên ?”