A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 47: Phục Dụng Tẩy Thiên Đan

Cập nhật lúc: 2025-09-01 06:56:01
Lượt xem: 46

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đông Phương Mặc giúp cô cọ sạch cái lò luyện đan cháy khét, cô bé ỉu xìu :

“Hay là hôm nay luyện nữa nhé?

Nghỉ ngơi chút, hôm khác luyện tiếp.”

 

 

“Không!”

A Chiêu từ chối đề nghị của , trong mắt lóe lên ánh lửa kiên định, cô chắc nịch:

“Muội luyện tiếp.”

 

 

Nói xong, cô xắn tay áo, tiếp tục bắt tay luyện đan.

Thấy cô bé chăm chú như , Đông Phương Mặc cũng tiện phiền.

 

 

A Chiêu hăng hái thêm dược liệu, châm củi, thêm nước…

Thời gian trôi qua lúc nào .

 

 

A Chiêu cho hết dược liệu , lo lắng chiếc lò luyện đan đen bóng.

Cô đợi mãi mà chẳng thấy lò đan bốc khói trắng.

Cô cầm miếng giẻ rách bên cạnh, cẩn thận mở nắp lò, thò đầu , lờ mờ thấy hình dạng một viên đan dược.

 

 

A Chiêu khẽ khàng lật úp lò đan, một viên đan dược màu nâu, cỡ đầu ngón út, lăn ngoài.

lắc lắc lò, thấy thêm viên nào khác.

 

 

A Chiêu:

Thành ?

Một viên thôi ?

 

 

Cô do dự viên đan dược tròn trịa màu nâu , xổm xuống, dùng cành cây khẩy thử.

Viên đan dược màu giống Hồi Xuân Đan, cũng đan văn.

 

 

Thành công?

Hay thất bại?

 

 

“Thành ?”

Tiểu Bạch vẫn luôn quan sát cô bé, nhảy gần.

 

 

A Chiêu:

“Không nữa, nó trông giống Hồi Xuân Đan.”

 

 

Tiểu Bạch viên Tẩy Thiên Đan, :

“Thành , là đan dược bình thường đó.”

 

 

A Chiêu khó hiểu:

“Thế ?”

 

 

Tiểu Bạch:

thế.”

 

 

Cái thứ đen sì sì ngươi luyện mới là bất thường đó.

Tiểu Bạch viên đan vàng nâu mắt, cảm động thôi:

Cuối cùng cũng luyện một viên màu sắc bình thường.

 

 

A Chiêu dùng ngón cái và ngón trỏ nhặt viên Tẩy Thiên Đan lên:

“Ta nếm thử nhé?”

 

 

Đuôi Tiểu Bạch khẽ vẫy:

“Nếm , lợi cho ngươi đấy, nhưng ngươi…”

Chưa kịp xong, A Chiêu nhét viên đan miệng, nhai nhai, ừm, đắng, thơm thơm mùi thuốc.

 

 

A Chiêu ăn hết viên Tẩy Thiên Đan, bắt gặp ánh mắt phức tạp của Tiểu Bạch, cô hỏi:

“Sao ?”

 

 

“Ta còn hết mà, ngươi ăn luôn ?”

Tiểu Bạch .

 

 

A Chiêu ngơ:

“Ngươi bảo ăn mà.”

 

 

Tiểu Bạch: “…”

Nó bảo:

“Tẩy Thiên Đan giống đan dược bình thường, ngươi chuẩn tâm lý.”

 

 

A Chiêu:

“Chuẩn gì?”

 

 

Tiểu Bạch giải thích:

“Tẩy Thiên, nghĩa là rửa sạch tạp chất trong cơ thể, giúp bản trở nên hơn.”

 

 

A Chiêu nghiêng đầu:

“Nghe vẻ mà.”

 

 

Tiểu Bạch:

“Ngươi ăn ngũ cốc, cơm nước phàm tục lâu ngày, trong cơ thể sẽ nhiều tạp chất.

Viên đan sẽ giúp ngươi thải hết , cả sẽ bốc mùi, còn thể tiêu chảy, ngừng thải tạp chất.”

 

 

A Chiêu lo lắng hỏi:

“Vậy tiêu chảy đến bao giờ?”

 

 

Tiểu Bạch:

“Đến khi thuốc hết tác dụng hoặc đến khi ngươi thải sạch tạp chất trong .”

 

 

A Chiêu sợ:

“Nghe đáng sợ quá.”

 

 

Tiểu Bạch bất lực:

“Ta vốn định để ngươi chuẩn tâm lý xong mới ăn.”

Kết quả là đứa nhỏ đợi nó hết, nuốt chửng viên Tẩy Thiên Đan .

 

 

A Chiêu ngó nghiêng xung quanh, Tiểu Bạch hỏi:

“Ngươi tìm gì?”

 

 

A Chiêu nghiêm túc đáp:

“Tìm chỗ xổm thích hợp.”

 

 

Tiểu Bạch: …

 

 

A Chiêu nhanh chóng tìm một bụi cỏ kín đáo.

Cô chạy qua xem xét, hài lòng, bắt đầu chờ bụng phản ứng.

Thế nhưng…

 

 

Thời gian trôi qua dần, bụng nàng chẳng phản ứng gì.

A Chiêu và Tiểu Bạch .

 

 

A Chiêu hỏi:

“Ta tiêu chảy mà?”

 

 

Tiểu Bạch:

“Là .”

 

 

A Chiêu:

“Tại ?”

 

 

Tiểu Bạch:

“Làm ?”

 

 

A Chiêu:

“Ngươi chẳng cái gì cũng ?”

 

 

Tiểu Bạch:

“Ta chỉ đa chuyện đời thôi.”

 

 

A Chiêu:

“Vậy .”

vẻ bất lực thất vọng với Tiểu Bạch.

 

 

Tiểu Bạch: …

 

 

A Chiêu chiếc ghế gỗ nhỏ, hai tay chống cái má phúng phính, trầm tư:

“Chẳng lẽ viên đan lúc nãy tác dụng?”

 

 

Tiểu Bạch cũng nghĩ :

“Không thể nào, cảm giác nó luyện thành .”

 

 

A Chiêu suy nghĩ một lúc, dứt khoát:

“Ta luyện thêm một lò nữa xem .”

 

 

Có kinh nghiệm đầu, thứ hai luyện đan thuận lợi.

Nửa canh giờ , A Chiêu mở nắp lò, lật úp, đổ .

 

 

Hai viên đan rơi mắt A Chiêu và Tiểu Bạch.

Hai viên màu nâu đen, đan văn, màu sắc giống Hồi Xuân Đan đây.

 

 

Không do Tiểu Bạch ám ảnh tâm lý .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-47-phuc-dung-tay-thien-dan.html.]

Nó cứ cảm giác hai viên tỏa một khí tức kiểu:

Ngươi mà ăn, lập tức sẽ buồn nôn ói mửa.

 

 

A Chiêu vỗ tay:

“Màu mới đúng.”

Nói cô cầm lấy một viên chuẩn ăn, Tiểu Bạch lập tức đưa chân chặn :

“Đừng.”

 

 

A Chiêu khó hiểu nó:

“Hử?”

 

 

Tiểu Bạch sợ cô bé ăn xong chịu đựng mùi vị khó tả, đầu óc nhanh chóng nghĩ lý do:

“Ngươi ăn một viên nhưng hiệu quả.

Hai viên để khác thử, mới là do đan do .”

 

 

A Chiêu thấy Tiểu Bạch lý.

về phía a nương đang xây nhà xa, do dự một chút.

Lại a cha đang chuyển gỗ, cuối cùng ánh mắt rơi lên a .

 

 

Ánh mắt cô đảo qua đảo giữa ba , khó xử:

“Chỉ hai viên, cho ai bây giờ?”

 

 

Tiểu Bạch nghĩ bảo:

“A nương ngươi giờ nội đan, căn cơ tổn hại.

Nàng ăn cũng hiệu quả, cho a cha ngươi và Tiểu Mặc .”

 

 

A Chiêu thấy cũng hợp lý, gật đầu, cầm hai viên đan nâu đen chạy .

Đầu tiên cô chạy đến mặt Diệp Phong, giọng non nớt gọi:

“A cha~”

 

 

Diệp Phong:

“Sao thế?”

 

 

“Đan dược con mới luyện, ăn !”

A Chiêu đưa một viên nâu đen cho Diệp Phong.

 

 

Diệp Phong viên đan, nghĩ nhiều, tưởng là Hồi Xuân Đan.

Dù vị nó khó ăn, nhưng là nhi nữ khổ công luyện , nỡ phụ lòng, nhận lấy nuốt luôn viên Tẩy Thiên Đan.

 

 

Vị đan cũng khó ăn như , chỉ là cảm giác ấm áp lan tỏa như .

Diệp Phong ngạc nhiên, nhưng nghĩ nhiều, cho rằng hiệu quả bình thường thôi.

A Chiêu và Tiểu Bạch chằm chằm .

 

 

Diệp Phong khó hiểu:

“Sao ?”

 

 

A Chiêu ngước đầu hỏi:

“A cha, ngoài ?”

 

 

Diệp Phong: “…”

Tuy hiểu nhi nữ hỏi , nhưng vẫn trả lời thật:

“Không.”

 

 

A Chiêu và Tiểu Bạch , Tiểu Bạch :

“Hắn vốn tu vi, lẽ tạp chất ít, tiêu chảy, chỉ thể bốc mùi thôi.”

 

 

Nghe Tiểu Bạch , A Chiêu lập tức chằm chằm Diệp Phong, sợ bỏ lỡ quá trình biến mùi.

 

 

Diệp Phong thấy hỏi:

“Còn gì nữa ?”

 

 

A Chiêu lắc đầu:

“Không gì.”

 

 

Diệp Phong:

“Vậy tiếp nhé?”

 

 

A Chiêu:

“Đi .”

 

 

Diệp Phong dặn con:

“Đừng gần, cẩn thận gỗ đập trúng.”

 

 

A Chiêu ngoan ngoãn lùi .

Diệp Phong thấy liền tiếp tục vác gỗ, đưa cho Lý Kinh Tuyết đang tường.

Ngôi nhà mà Lý Kinh Tuyết dựng là một căn nhà gỗ.

Trong mắt nàng, nhà gỗ tiện hơn nhiều so với nhà đá nhà gạch, chỉ cần xử lý gỗ .

 

 

Nhờ Tiểu Hắc của Diệp Phong.

Thêm thanh kiếm và con d.a.o mà A Chiêu nhặt đó.

Họ cũng thiếu dụng cụ chặt cây, xẻ gỗ.

chuẩn sẵn vật liệu, việc dựng nhà gỗ khá thuận lợi.

Nửa ngày xong phần lớn, giờ chuẩn lợp mái.

 

 

A Chiêu và Tiểu Bạch xa, Diệp Phong khuân gỗ.

Qua một hồi lâu, Diệp Phong vẫn biến hóa gì.

 

 

A Chiêu nhịn Tiểu Bạch:

“Viên đan chẳng tác dụng gì ?”

 

 

Tiểu Bạch:

“Không thể nào, tuyệt đối thể.”

 

 

Ánh mắt nó sang Đông Phương Mặc đang xử lý gỗ bên cạnh:

“Mau, cho a ngươi ăn một viên.”

tin, một viên Tẩy Thiên Đan thể tẩy kinh mạch, trục tạp chất trong cơ thể tác dụng.

 

 

Đông Phương Mặc thấy cô bé đưa viên đan nâu đen, cũng nghĩ nhiều.

Cậu tưởng là Hồi Xuân Đan, vui vẻ nhận nuốt luôn.

A Chiêu và Tiểu Bạch chằm chằm , như hoa mặt.

 

 

Đông Phương Mặc thấy  và Tiểu Bạch kỳ quái, đưa tay sờ mặt:

“Sao…”

 

 

“Ục!!”

Chưa kịp xong, bụng réo lên.

Sắc mặt Đông Phương Mặc biến đổi, ôm bụng quanh.

 

 

A Chiêu vốn tìm sẵn chỗ cho , lập tức nhét đống lá cây tay , chỉ về phía bụi cỏ:

“A , bên .”

 

 

Đông Phương Mặc theo hướng cô chỉ, thấy bụi cỏ rậm rạp, cầm đống lá, mặt hiện vẻ cảm kích:

“Cảm ơn …”

 

 

“Ục!”

Bụng réo.

Đông Phương Mặc gần như bật dậy, lao nhanh về phía bụi cỏ .

Trước khi rời , A Chiêu ngửi thấy một mùi khó chịu.

 

 

A Chiêu chớp mắt, bóng lưng Đông Phương Mặc biến mất nơi xa, đầu hỏi Tiểu Bạch:

“A đen ?”

 

 

Da Đông Phương Mặc vốn trắng, nhưng cũng đến mức đen thế.

 

 

“Đó là tạp chất trong cơ thể thải .”

Tiểu Bạch .

 

 

A Chiêu:

“Tẩy Thiên Đan hình như thật sự tác dụng nhỉ.”

 

 

Tiểu Bạch:

“Bỏ chữ hình như , nó tác dụng thật.

Ta thể nào dạy ngươi đan phương vô dụng.”

 

 

A Chiêu:

“Vậy với a cha ăn mà chẳng thấy gì?”

 

 

“…”

Tiểu Bạch im lặng.

nhỉ, A Chiêu và Diệp Phong ăn phản ứng?

A Chiêu, Diệp Phong ở xa, khó hiểu.

 

 

A Chiêu :

“Hơn nữa viên ăn lúc đầu màu giống hai viên , luyện thành ?”

 

 

Tiểu Bạch lưỡng lự:

“Không đúng, thấy là thành .”

 

 

A Chiêu:

màu khác mà.”

 

 

Tiểu Bạch nhất thời .

Chẳng lẽ viên đầu tiên thật sự thất bại?

Không đúng, cho dù viên đầu tiên thất bại, viên thứ hai, thứ ba rõ ràng cùng màu.

Vậy tại Diệp Phong ăn , Tiểu Mặc ăn hiệu quả ngay?

Loading...