3 Năm Trước anh Từ Chối Tôi - 3 Năm sau sao anh lại Yêu Tôi "Bạc Tổng " - 96.1, Trong thang máy lén nắm tay bạn gái [Canh một] 1
Cập nhật lúc: 2025-02-15 16:40:45
Lượt xem: 14
Bạc Cẩm Lan đặt điện thoại xuống, cúi đầu định tiếp tục.
Giang Dao Dao vội quay mặt đi.
Đôi môi mỏng của Bạc Cẩm Lan rơi xuống má cô.
Anh không hề bực mình, cứ thế hôn lên má Giang Dao Dao, giọng khàn khàn, mờ ám khiêu khích: "Ngoan nào..."
Lúc đầu, Giang Dao Dao còn chưa hiểu.
Cho đến khi Bạc Cẩm Lan ghé sát tai cô thì thầm một câu.
tuanh1
Sét đánh ngang tai, mặt Giang Dao Dao đỏ bừng, ra sức đẩy anh ra: "Đừng mà..."
Nhưng giọng nói lại vừa nũng nịu vừa quyến rũ, lại còn hơi khàn, nghe vào tai Bạc Cẩm Lan, lại giống như đang làm nũng.
Ban đầu chỉ định trêu cô một chút, giờ thì anh lại bị khơi gợi hứng thú...
...
Một tiếng sau, Bạc Cẩm Lan quấn khăn tắm, bế Giang Dao Dao ra khỏi phòng tắm.
Giang Dao Dao toàn thân rã rời, vừa đặt lưng xuống giường đã nhắm mắt lại.
Cho đến khi má bị véo một cái, giọng nói trầm thấp xen lẫn trêu chọc của Bạc Cẩm Lan vang lên: "Dao Dao, lại ngủ rồi à?"
Giang Dao Dao thật sự sắp ngủ thiếp đi, giờ bị anh đánh thức, bực mình mở mắt ra, cầm gối ném về phía anh.
Bạc Cẩm Lan cười, đón lấy chiếc gối rồi đặt sang một bên: "Nếu em mệt thì anh gọi cho Nhuận Chi, nói em hôm nay không về nữa..."
"Không được!" Giang Dao Dao vội vàng ngăn cản, "Cậu đã biết tối qua chúng ta ở bên nhau rồi, nếu em không về ăn cơm, cậu sẽ nghĩ em thế nào?"
Bạc Cẩm Lan cười nhạt: "Cậu em là người từng trải, cậu ấy hiểu mà."
Giang Dao Dao: "..."
"Nếu em thật sự không dậy nổi..."
"Anh im miệng!" Giang Dao Dao đỏ mặt, chống người định ngồi dậy, nào ngờ...
"A!"
Cơn đau nhói ở eo khiến cô ngã vật xuống giường.
Như một con lật đật...
Bạc Cẩm Lan không nhịn được cười thành tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/3-nam-truoc-anh-tu-choi-toi-3-nam-sau-sao-anh-lai-yeu-toi-bac-tong/96-1-trong-thang-may-len-nam-tay-ban-gai-canh-mot-1.html.]
Giang Dao Dao vừa thể hiện đã thất bại, vừa xấu hổ vừa tức giận, trừng mắt nhìn anh: "Anh còn cười, đều tại anh cả!"
Bạc Cẩm Lan nín cười, đột nhiên cúi người xuống.
Anh chống hai tay hai bên mặt Giang Dao Dao, hơi thở phả vào mặt cô, Giang Dao Dao giật mình, nín thở, lắp bắp hỏi: "Anh... anh định làm gì?"
Bạc Cẩm Lan nhìn sâu vào đôi mắt long lanh của cô: "Tối qua vì giúp em giải độc, eo anh suýt gãy, giờ em còn trách anh? Đồ vô lương tâm..."
"A a a a a..." Lời chưa dứt đã bị tiếng hét của Giang Dao Dao cắt ngang.
Cô lấy hai tay che mặt, chỉ muốn độn thổ cho xong.
Vì anh nói đúng, tối qua... Không giống lần say rượu loạn tính trước đó, cô nhớ rất rõ những chuyện đã xảy ra, kể cả những lời nói ngượng ngùng khi cô quấn lấy Bạc Cẩm Lan...
Nhưng có thể trách cô sao?
Cô cũng là nạn nhân mà hu hu...
Bạc Cẩm Lan nắm lấy tay cô, kéo ra: "Khóc à?"
Giang Dao Dao bĩu môi, hừ một tiếng.
Bạc Cẩm Lan lại bật cười, cúi xuống hôn lên đôi môi nhỏ mím chặt của cô, giọng nói dịu dàng cưng chiều: "Em còn dậy mặc quần áo được không?"
Giang Dao Dao vẫn bĩu môi, không nói gì.
"Cần anh giúp em mặc không?"
Nghe vậy, Giang Dao Dao lập tức phản đối: "Không cần!"
Bạc Cẩm Lan cười không ngừng được: "Vậy em tự mặc đi, anh lấy quần áo cho em."
Giang Dao Dao nghe mà bực không chịu được.
Bạc Cẩm Lan vẫn mặc áo choàng tắm của khách sạn, vì vừa tắm xong nên khuôn mặt tuấn tú trông rất sạch sẽ, cả người toát lên vẻ sảng khoái sau khi thức dậy.
Rõ ràng tối qua anh là người vất vả, sao giờ lại như không có việc gì, còn cô thì tay chân rã rời, như người tàn phế...
Thế giới này thật bất công với phụ nữ!
Haizz...
Trên thảm, quần áo của hai người quấn vào nhau, may là quần áo mùa đông dày, váy bên trong hơi nhăn cũng không nhìn rõ.
Bạc Cẩm Lan bình tĩnh nhặt quần áo lên, rồi đặt từng món lên giường cho cô: "Được rồi, tạm mặc vậy đi."
Giang Dao Dao ngồi dậy, nhìn xuống dưới chăn, lại ngập ngừng: "Anh... anh quay đi chỗ khác."
Bạc Cẩm Lan đứng im, nheo mắt: "Trên người em còn chỗ nào anh chưa nhìn thấy, chưa chạm vào, còn ngại gì nữa?"