3 Năm Trước anh Từ Chối Tôi - 3 Năm sau sao anh lại Yêu Tôi "Bạc Tổng " - 61.1, Hình như họ là một cặp nhỉ? [Canh một] 1
Cập nhật lúc: 2025-02-13 15:40:02
Lượt xem: 19
Trời ơi!
Khuôn mặt đẹp trai ngời ngời như vậy, ở ngay trước mặt cô, lại còn để cô tùy tiện chạm vào...
Ai mà chịu nổi chứ?
Giang Dao Dao cúi đầu, lén lút thè lưỡi.
Bạc Cẩm Lan khẽ nhếch môi, thản nhiên nói: "Muộn rồi, tôi đưa em về nhé?"
"Không cần đâu." Giang Dao Dao vội vàng từ chối.
"Chỗ này khó bắt xe lắm." Bạc Cẩm Lan đứng đó, cả người âu phục giày da, dáng vẻ cao ráo tao nhã, khí chất sang trọng, hoàn toàn lạc lõng giữa khung cảnh ồn ào, náo nhiệt của quán bar.
Giang Dao Dao luôn cảm thấy anh không hợp với nơi này, nếu nói đúng ra thì, quầy bar trên lầu mới hợp với anh hơn...
"Em tự lái xe đến mà."
Nghe vậy, Bạc Cẩm Lan nhướn mày: "Em... tự lái xe?"
Hả?!
Giang Dao Dao lập tức bực mình: "Anh nghi ngờ em đấy à? Sao em lại không thể tự lái xe được?"
Bạc Cẩm Lan mỉm cười đưa tay lên, véo nhẹ má cô: "Xe có bảo hiểm không?"
Chết tiệt! Giang Dao Dao càng bực hơn, hất tay anh ra: "Tay lái em cứng lắm nhé!"
Lúc đến đường thông hè thoáng!
Lái xe có gì khó khăn chứ?
Không phải chỉ cần bấm nút khởi động, rồi đạp ga, phanh, đánh lái thôi sao?
Bạc Cẩm Lan cũng không giận: "Vừa nãy em có uống rượu mà."
Giang Dao Dao sững người, à đúng rồi, "Vậy em gọi lái xe được chưa?"
Bạc Cẩm Lan đáp ngay: "Vậy tôi lái xe theo sau em."
"Cần thiết vậy sao?" Giang Dao Dao vẻ mặt đầy sự từ chối.
"Tất nhiên là cần rồi." Bạc Cẩm Lan vẫn mỉm cười: "Cậu em một tiếng trước vừa gọi điện mắng tôi một trận đấy."
Quả nhiên, vừa nghe vậy, vẻ mặt cô gái nhỏ lập tức lộ rõ vẻ chột dạ.
Cô dè dặt hỏi anh: "Rồi sao nữa?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/3-nam-truoc-anh-tu-choi-toi-3-nam-sau-sao-anh-lai-yeu-toi-bac-tong/61-1-hinh-nhu-ho-la-mot-cap-nhi-canh-mot-1.html.]
Rồi tôi cho Từ Phong Lai một trận... Bạc Cẩm Lan mỉm cười: "Rồi cậu ấy hẹn tôi chiều mai gặp mặt ở võ đài."
Giang Dao Dao lập tức thấy áy náy: "Em đã bảo cậu đừng tìm anh rồi mà, sao cậu ấy lại như vậy chứ? Sao lại không giữ lời..."
Bạc Cẩm Lan giả vờ thở dài: "Xem ra em phải vào bệnh viện chăm tôi thật rồi."
Giang Dao Dao: "..."
Trình Nhuận Chi từ nhỏ đã là một tay chơi có tiếng, nên hồi mười mấy tuổi đã bị ông nội đưa vào quân đội rèn luyện hai năm, kết quả tính khí không những không thay đổi mà còn học thêm được kha khá chiêu võ.
Sau đó lại tập boxing năm năm, Giang Dao Dao còn xem video cậu tập boxing trên mạng xã hội, đúng là bạo lực kinh người...
"Đi thôi." Bạc Cẩm Lan nghiêng đầu ra hiệu.
Giang Dao Dao đành phải đi theo anh đến quầy bar, nhưng lại phát hiện Tống Niểu Niểu biến mất.
"Bạn em đâu?"
"Chắc đi vệ sinh rồi, để em gọi điện hỏi xem."
Trong quán bar quá ồn ào, cô liền chạy ra ngoài.
Bạc Cẩm Lan cũng rất tự nhiên đi theo sau, trên hành lang, anh đút tay vào túi quần, cứ thế cúi đầu nhìn cô, ánh mắt có chút cưng chiều khó hiểu...
Chuông điện thoại reo hồi lâu mới có người bắt máy.
"Niểu Niểu, cậu đi đâu rồi?"
"Không phải cậu đi rồi sao? Tớ cũng về nhà rồi."
Giang Dao Dao nhíu mày, sao giọng con nhỏ này bỗng dưng õng ẹo thế nhỉ?
"Thế túi xách với áo khoác của tớ đâu..."
tuanh1
"Yên tâm, ở chỗ tớ cả rồi." Tống Niểu Niểu bỗng dưng che miệng, giọng nói nhỏ dần và có vẻ bí ẩn: "Bây giờ là thời khắc quan trọng nhất quyết định hạnh phúc cả đời tớ, quần áo với túi xách mai tớ mang đến nhà cho cậu, tớ cúp máy đây, bye bye."
Nói xong điện thoại cúp máy.
Giang Dao Dao: "???"
Chuyện gì thế này?
Cô ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt.
Bạc Cẩm Lan khẽ cười thành tiếng: "Đi thôi, tôi đưa em về."
...
Hai người bước lên cầu thang, đến tầng trệt, rồi men theo hành lang tối om đi ra ngoài.