3 Năm Trước anh Từ Chối Tôi - 3 Năm sau sao anh lại Yêu Tôi "Bạc Tổng " - 110.2, rốt cuộc là đến ăn cơm hay là ăn tôi? 【Canh một】 2
Cập nhật lúc: 2025-02-17 20:13:10
Lượt xem: 24
Tầm mắt tối sầm, tôi bị anh hôn ngấu nghiến.
Anh bế tôi đặt lên bàn ăn, người cũng áp sát lại.
...
tuanh1
Hơi thở tôi tràn ngập mùi hương nam tính của anh, vừa lạnh lùng vừa bá đạo.
Những ngón tay trắng nõn của tôi bấu chặt vào áo len cashmere của anh, kéo mạnh…
Bạc Cẩm Lan bật cười, "Yểu Yểu, em làm rách áo anh rồi."
Tôi: "..."
Nụ hôn triền miên cuối cùng cũng kết thúc. Tôi toàn thân bất lực , tựa như ngồi trên bàn, nhưng thực chất cả người đều dựa vào Bạc Cẩm Lan, mặt vùi vào n.g.ự.c anh, thở hổn hển, tim đập thình thịch, mãi không thể bình tĩnh lại.
Bạc Cẩm Lan lại cúi xuống.
Tôi sợ hãi, vội vàng cúi đầu né tránh, "Đừng mà…"
Cằm tôi bị anh nâng lên, anh nhìn đôi môi đỏ mọng của tôi, giọng nói khàn khàn, đầy mê hoặc, "Mấy ngày không gặp em, anh nhớ em muốn chết."
Nói xong, anh lại hôn xuống.
Tôi chỉ muốn khóc…
Rốt cuộc là đến ăn cơm hay là ăn tôi?
Mãi đến khi có tiếng gõ cửa, cùng giọng nói của nhân viên phục vụ.
Tôi giật mình tỉnh giấc, vội véo vào lưng anh.
Bạc Cẩm Lan mới chịu buông ra, luyến tiếc hôn thêm vài cái lên môi tôi, rồi bế tôi xuống khỏi bàn, đi tới mở cửa.
Lúc này tôi mới phát hiện, thì ra anh đã lén khóa trái cửa!
Nhân viên phục vụ cũng ngơ ngác, sao đến ăn cơm mà lại khóa cửa?
Vì vậy…
Trong suốt bữa ăn, tôi cứ ngồi quay lưng về phía cửa, không dám quay mặt lại…
"Thưa ngài, món ăn đã lên đủ rồi ạ."
Bạc Cẩm Lan gật đầu, "Cảm ơn."
Đợi nhân viên phục vụ đi, anh lại đến bên cạnh tôi.
Tôi hờn dỗi trừng mắt nhìn anh, "Đều tại anh, môi em sưng hết cả lên rồi!"
Nào là ôn nhu như ngọc, từ khi yêu đương, mỗi lần gặp mặt, anh đều như hổ đói vồ mồi…
Đúng là cầm thú!
Bạc Cẩm Lan cười nói: "Để em cắn lại nhé?"
Mặt tôi đỏ bừng, vội quay đi, "Em ăn cơm đây, chiều còn phải thi."
Bạc Cẩm Lan không trêu tôi nữa, "Ăn đi."
**
Ăn xong cũng gần một giờ.
Hai người lên xe, chạy thẳng về trường thi.
Trước khi xuống xe, Bạc Cẩm Lan xoa đầu tôi, "Đừng căng thẳng, bình tĩnh làm bài, cố lên."
Tôi: "... Em biết rồi."
Sao lại có cảm giác như bố đưa con gái đi thi đại học vậy…
...
Bạn gái đang thi, Bạc Cẩm Lan ngồi trong xe, mở game vừa tải lúc nãy.
Nghĩ một lát, anh nhắn vào nhóm chat: 【Có ai chơi Vương Giả Vinh Diệu không?】
Từ Phong Lai: "???"
Người suốt ngày chỉ nghĩ đến công việc vậy mà lại muốn chơi game?
Mặt trời mọc đằng tây rồi à?
【Anh Bạc, anh muốn chơi Liên Quân à? Em cày thuê cho anh nhé.】
Không nói gì khác, chơi game thì cậu ta rất pro, lúc livestream thỉnh thoảng cũng khoe kĩ năng.
Bạc Cẩm Lan: 【Cậu chắc chứ?】
Chết tiệt! Từ Phong Lai vội vàng gõ chữ: 【Em là tuyển thủ quốc gia đấy, anh biết tuyển thủ quốc gia là gì không? Là trong server Việt Nam này, em là mạnh nhất.】
Bạc Cẩm Lan: 【Ồ.】
Từ Phong Lai được voi đòi tiên: 【Em dạy anh chơi game, anh cho A Vũ về Đế Đô đón Giáng Sinh, thế nào, deal không?】
Bạc Cẩm Lan: 【Deal.】
Kết quả…
10 phút sau.
Từ Phong Lai gửi vào nhóm một tấm ảnh chụp màn hình kết quả trận đấu thất bại.
【Trời ơi chịu hết nổi!】
【Anh không biết chơi thì núp sau em được không?】
【Cứ feed hoài feed mãi, em g.i.ế.c được bao nhiêu, anh feed bấy nhiêu!】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/3-nam-truoc-anh-tu-choi-toi-3-nam-sau-sao-anh-lai-yeu-toi-bac-tong/110-2-rot-cuoc-la-den-an-com-hay-la-an-toi-canh-mot-2.html.]
Bạc Cẩm Lan: 【Tuyển thủ quốc gia? Chỉ vậy thôi à?】
Từ Phong Lai: 【Lão Trình, cứu em với.】
...
Tôi thi xong lúc năm giờ chiều.
Sợ cổng trường đông người, tôi đi vệ sinh trước. Ra ngoài, quả nhiên cổng trường đã vãn người.
Tôi bước nhanh ra ngoài, nào ngờ…
"Giang tiểu thư."
Tôi giật mình.
Trời đất, thế này mà cũng gặp người quen sao?
Quay người lại, một bóng dáng quen thuộc chạy tới. Cô ta mặc áo phao trắng, mỉm cười dịu dàng, "Thật sự là cậu à, cậu đến trường mình thi cao học sao?"
Tôi gật đầu.
Hạ Vũ Tuyền lập tức khen ngợi: "Cậu giỏi thật đấy, mình nhớ cậu mới hai mươi tuổi, vậy mà đã thi cao học rồi. Mình lớn hơn cậu ba tuổi, năm nay cũng tốt nghiệp đại học, nhưng mình không giỏi bằng cậu..."
"Có chuyện gì không?" Tôi cắt ngang lời cô ta.
"Không có gì, chỉ là..." Hạ Vũ Tuyền cong môi, "Mình đã kết hôn với Tạ Cẩn Nhiên rồi, cậu biết chứ?"
Tôi thấy lạ, "Sao vậy?"
Hạ Vũ Tuyền cười cười, "Mình biết, trước đây anh ấy từng theo đuổi cậu hai năm, nói là mình không để bụng là giả. Nhưng giờ mình đã kết hôn với anh ấy rồi, mình mong Giang tiểu thư giữ lời hứa trước đây, đừng liên lạc với Cẩn Nhiên nữa. Đương nhiên, mình không có ý gì khác..."
Tôi cố kìm nén cơn bực tức, lại cắt ngang lời cô ta, "Cô có vấn đề về thần kinh à?"
"Giang tiểu thư, cậu đừng giận, tôi chỉ là..."
"Cô muốn làm vợ bé của công tử bột, tôi không cản. Nhưng cô bớt ảo tưởng sức mạnh đi được không? Với lại," Tôi mỉm cười, vén lọn tóc bị gió thổi loạn ra sau tai, "Tôi đã có bạn trai rồi, anh ấy hơn Tạ Cẩn Nhiên vạn lần! Nên cô yên tâm, tôi không có thói quen ăn lại cỏ, càng không có hứng thú tìm đàn ông trong đống rác. Tạm biệt."
Nói xong, tôi quay người bước đi.
Hạ Vũ Tuyền đứng ngây ra đó, nhìn bóng dáng tôi khuất dần. Dù mặc áo phao dày cộm, vóc dáng tôi vẫn cao ráo, thon thả.
Cô ta nhíu mày.
Giang Dao Dao nhanh như vậy đã có bạn trai mới rồi?
Là cố tình lừa cô ta hay là thật?
**
Lên xe, Bạc Cẩm Lan nhìn đồng hồ, "Nửa tiếng."
Tôi đáp gọn lỏn, "Em đi vệ sinh."
Bạc Cẩm Lan nheo mắt, không hỏi thêm gì, "Tối nay em có kế hoạch gì không?"
Tôi cởi áo phao, không suy nghĩ nhiều liền trả lời, "Em có hẹn ăn tối với bạn."
"Bạn nào?" Bạc Cẩm Lan đưa tay ra.
Tôi vui vẻ đưa áo cho anh, thoải mái dựa vào ghế, "Lưu Niểu và mấy người bạn cấp ba của em."
"Ừm." Bạc Cẩm Lan gật đầu, "Hình như anh chưa gặp bạn em bao giờ."
Tôi nhìn anh, "Anh muốn làm gì?"
Bạc Cẩm Lan hỏi ngược lại, "Bạn em biết chúng ta đang yêu nhau không?"
Tôi chớp mắt, "À, chưa biết."
Quả nhiên… Bạc Cẩm Lan mỉm cười, "Tối nay anh đi cùng em."
"Hả?"
"Sao? Em không muốn à?" Bạc Cẩm Lan vẫn mỉm cười.
Nhưng giọng điệu đó nghe sao cũng thấy rợn người…
Tôi vội vàng phủ nhận, "Không phải không muốn, chỉ là đột nhiên dẫn anh đến buổi tụ tập bạn bè em, hơi đường đột, không hay lắm..."
"Anh nhớ hôm ở quán bar, em nói với bạn em là muốn 'chơi' anh, giờ em đã 'chơi' được anh rồi, chắc họ cũng không thấy bất ngờ đâu nhỉ?"
???
Tôi nghiến răng, "Em đã nói bao nhiêu lần rồi, hôm đó em say, không tỉnh táo..."
"Say rượu nói thật lòng."
Tôi: "..."
Thôi được rồi.
Chịu thua.
"Địa điểm ăn tối ở đâu?"
"Anh thật sự muốn đi à?" Tôi vẫn cố gắng vùng vẫy, "Thật ra tụ tập bạn bè em cũng không có gì hay ho, chỉ là ăn uống, hát hò, anh có thể thấy ồn ào..."
"Không sao." Giọng Bạc Cẩm Lan bình thản, "Anh thích nghi tốt lắm."
Trước đây anh cũng từng đi mấy chỗ tụ tập của giới trẻ với Từ Phong Lai, tuy không thích lắm, nhưng cũng không có nghĩa là không chịu được.
Tôi nhìn anh, cầm lấy điện thoại, "Vậy em báo với họ trước..."
Bạc Cẩm Lan lấy điện thoại của tôi, để sang một bên, "Anh nghĩ tạo bất ngờ cho bạn em thì hay hơn, em thấy sao?"
Tôi: "..."
Chỉ sợ đến lúc đó không phải bất ngờ, mà là kinh hãi.