Chúc Văn Nguyệt khẽ gật đầu tán đồng: "Quả thật như . Từ khi Túc Ngọc tiếp quản Yêu giới,   chỉnh đốn nội bộ, quản chế cực kỳ nghiêm ngặt. Hiếm khi  xảy  những vụ yêu tộc tàn sát nhân tộc dã man đến thế, bọn  khả năng cao chính là tội yêu đào tẩu."
Danh xưng Túc Ngọc   vẻ dịu dàng, vô hại, nhưng phàm là ai am hiểu lịch sử Yêu tộc một chút, đều rõ vị tân nhiệm Yêu Vương   thủ đoạn tàn độc đến nhường nào.
Hắn mang nhiều danh xưng: nào Yêu Vương, nào Yêu Hoàng,  thêm Yêu Tôn. Vì nguyên hình là một bạch hồ ly,  ít đồng tộc còn tôn xưng  là Hồ Vương.
Thuở , Yêu tộc chiếm cứ lãnh thổ rộng lớn, chính quyền  đổi liên tục, chỉ cần là yêu  chút thực lực là  thể chiếm một ngọn núi, tự xưng vương giả. Thế nhưng Túc Ngọc   như . Hắn cố tình chọn những ngọn núi   chủ để đánh chiếm,  chiếm xong một nơi  lập tức đoạt lấy chỗ khác, danh hào của kẻ nào càng vang dội,   càng tàn nhẫn  tay với kẻ đó.
Cho đến khi trong  bộ Yêu giới  còn kẻ nào dám xưng vương,  mới thực sự trở thành Chúa tể.
Những kẻ    đánh chết, ngược , trở thành những thuộc hạ trung thành nhất của .
Khi Túc Ngọc nhất thống Yêu giới, các đại tông môn Nhân tộc đều tỏ  lo lắng khôn nguôi. Yêu tộc vất vả lắm mới xuất hiện một nhân vật như ,   liệu    dấy binh khai chiến cùng Nhân tộc  . Vì lẽ đó, chưởng môn các phái còn tụ họp , mở một hội nghị mật đàm riêng.
Thế nhưng, hội nghị bên  còn  kết thúc, bên   truyền đến tin tức tân nhiệm Yêu Vương ban hành luật pháp mới cho  bộ Yêu giới, nghiêm cấm yêu tộc tàn sát Nhân tộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/yeu-vuong-mat-tri-be-con-nhan-the/chuong-88.html.]
Lệnh  ban , Yêu giới vốn u ám, loạn lạc liền  thanh tẩy một phen, quan hệ căng thẳng giữa hai tộc cũng nhờ  mà dịu  đôi phần.
Phương Dao rõ những sự việc  là bởi nàng từng theo sư phụ tham dự cái hội nghị mật đàm buồn  , tận mắt chứng kiến cảnh từng vị chưởng môn đại tông sắc mặt đồng loạt  đổi, quả thực vô cùng đặc sắc.
Dù vị tân nhiệm Yêu Vương  ý giảng hòa, mong hai giới ngừng binh đao, nhưng oán thù giữa Nhân và Yêu  tích tụ từ ngàn xưa, nào  chuyện một sớm một chiều  thể hóa giải. Trên lãnh thổ Nhân tộc, sự tồn tại của yêu vật vẫn khiến   e sợ, ai nấy đều  tru diệt. Còn nơi Yêu tộc cư ngụ, trong mắt một  yêu thú ăn thịt, Nhân tộc chẳng qua cũng chỉ là món ăn   mà thôi.
Viên Thành Tú khinh thường : "Có là tội yêu   thì chỉ cần là yêu, đều đáng chết. Sau  gặp một con, liền g.i.ế.c một con!" Một tiếng vang giòn giã khẽ truyền đến, Phương Dao nghiêng đầu  sang, thấy bát canh  mặt Tạ Thính  cạn, chiếc muỗng sứ đang xoay tròn trong bát, cặp mắt đào hoa  cụp xuống hiện  một nét lạnh lùng, sắc bén.
Chén canh tuyết nhĩ liên tử hầm lê  bàn vẫn còn ấm nóng, hương vị cũng khá ngon,   vặn đặt bên tay trái nàng. Phương Dao bèn thuận tay múc thêm một chén, đẩy đến  mặt .
Bát canh  đẩy tới, Tạ Thính liếc mắt  nàng. Ánh mắt bình tĩnh của nàng dường như đang hàm ý: "Chúng  đang bàn chính sự, ngươi cứ yên lặng mà uống canh ."
Tạ Thính   một lời, lặng lẽ cầm muỗng, tiếp tục dùng canh.
"Mối quan hệ giữa Nhân tộc và Yêu tộc  tích tụ mâu thuẫn suốt hàng vạn năm, nay  sự ràng buộc của tân nhiệm Yêu Vương cũng  đạt tới một sự cân bằng vi diệu. Trạng thái  sẽ chẳng dễ dàng  phá vỡ."
---