"Được, con thử xem."
A Chính kiễng chân, dốc hết sức lực mới chạm  đến chuôi kiếm. Thủ Chuyết từ từ buông bớt lực giữ. Một tiểu nhi   thể nhấc nổi Vạn Quân trọng kiếm? Sắc mặt A Chính ửng đỏ, mồ hôi  lấm tấm  trán.  lúc nó  còn trụ vững, thanh kiếm chực đè nó ngã thì Thủ Chuyết  kịp thời nắm lấy chuôi kiếm.
Cảm nhận  sức nặng của thanh kiếm, A Chính càng thêm khâm phục Thủ Chuyết: "Nhị sư thúc thật lợi hại,  thể sử dụng  thanh kiếm nặng như ."
"Nhị sư thúc, cơ bắp của  rắn chắc cuồn cuộn như thế!"
A Viên cũng kinh ngạc vươn bàn tay nhỏ xinh, khẽ chọc  bắp tay rắn chắc của nhị sư thúc,  còn to hơn cả chiếc bánh bao chúng dùng bữa tối qua.
Bị hai tiểu nhân nhi  với ánh mắt sùng bái, gò má Thủ Chuyết bất giác ửng hồng: "Chỉ cần chuyên tâm luyện tập, các con cũng  thể  ."
A Chính lập tức hăm hở thốt lên: "Nhị sư thúc,  chúng  mau bắt đầu học kiếm !"
A Viên   vẻ do dự: "Con    cũng mọc đầy cơ bắp cuồn cuộn như thế  ... Thân hình nhỏ bé mà   cơ bắp cuồn cuộn thì thật khó coi."
Thủ Chuyết bật  : "Ai bảo  sức mạnh thì nhất định  cơ bắp cuồn cuộn? Mẫu  các con cũng  thể vung  thanh kiếm  đấy." Hai đứa trẻ tưởng tượng trong đầu hình ảnh mẫu  thường ngày vốn như tiên nữ thoát tục, tay cầm trọng kiếm múa lên oai phong lẫm liệt... Quả là một khí chất tương phản vô cùng thú vị.
"Muốn luyện kiếm đạt thành tựu, ắt   thể chất cường tráng. Hai con hãy  theo ,  tiên hãy  tấn trong vòng một canh giờ."
Thủ Chuyết  mẫu cho hai tiểu nhân nhi, hạ thấp  ,  thành tư thế  tấn vô cùng chuẩn mực. Y  đặt thanh kiếm Vạn Quân ngang  hai tay, coi như chịu thêm trọng lượng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/yeu-vuong-mat-tri-be-con-nhan-the/chuong-66.html.]
Thuở , khi Phương Dao dạy bọn trẻ luyện kiếm, cũng từng bắt chúng  tấn. Hai tiểu nhân nhi  quen thuộc, liền cứ thế mà  theo.
Một canh giờ , Thủ Chuyết  dậy, dùng tay áo lau  những giọt mồ hôi lấm tấm  trán. Trông thấy hai tiểu nhân nhi vẫn còn kiên trì, y  khỏi kinh ngạc vô cùng.
Việc  tấn một canh giờ là yêu cầu cơ bản đối với tân  tử mới bắt đầu luyện kiếm, mà tuổi của hai tiểu nhân nhi   nhỏ hơn ba tuổi so với mức thông thường. Thủ Chuyết vốn định chờ khi chúng  còn chịu nổi sẽ cho dừng , nào ngờ chúng  kiên trì đến tận cuối cùng,  hề than mệt mỏi, động tác cũng chẳng hề lệch  chút nào.
"Làm  khá, nghỉ ngơi một chút ."
Lời  dứt, hai tiểu nhân nhi như trút  gánh nặng, tức thì nhảy nhót vui vẻ, vươn duỗi đôi chân   tê mỏi. Thủ Chuyết lấy từ túi trữ vật  một bầu nước khổng lồ, ngửa đầu tu ừng ực mấy ngụm lớn.
Uống cạn xong, y cúi đầu  , thấy hai tiểu nhân nhi  ngẩng mặt lên, ánh mắt tràn đầy vẻ sùng bái  y.
"Nhị sư thúc, bầu nước của    to lớn đến  ạ?" A Viên tò mò hỏi.
"Đây   chén , là túi nước."
Hai tiểu nhân nhi tuy  hiểu lắm, nhưng vẫn thấy vô cùng lợi hại, liền  ngừng trầm trồ. Chúng  từng thấy bầu nước nào to lớn đến , trông còn lớn hơn cả vò rượu.
Thủ Chuyết trông thấy hai tiểu nhân nhi thực sự hiếu kỳ, bèn lấy  hai túi nước cỡ nhỏ từ túi trữ vật, đưa cho chúng. Vật , to cỡ bàn tay y, đối với hai tiểu nhân nhi mà ,  đủ to lắm , hai tay ôm lấy  chút khó khăn.
Hai tiểu nhân nhi dốc hết sức lực mới ôm  túi nước, bắt chước y ngửa đầu tu ừng ực. Uống đến mức bụng cũng sắp chướng lên,  đó hào sảng dùng tay áo lau miệng: "Ngon quá!"
Thủ Chuyết  ha hả: "Không tệ, nam tử hán đại trượng phu uống nước  như thế đấy."