“Đề khí, trầm cổ tay.”
Khởi thế của A Chính chuẩn xác hơn hẳn A Viên, ánh mắt Phương Dao chợt lóe lên một tia sáng, thậm chí  cần dùng nhánh cây để chỉnh sửa tư thế cho nó.
“Loại bỏ tạp niệm, tâm nhãn hợp nhất, hội tụ lực và khí nơi cổ tay.”
Giọng  trong trẻo mà trầm  của mẫu  vang vọng bên tai, A Chính  theo lời mẫu , lập tức tĩnh tâm , dồn  bộ sự chú ý  nhánh cây mảnh dài trong tay.
Cảnh vật xung quanh dần trở nên mờ ảo. Trong mắt A Chính, nhánh cây  dường như  hóa thành một thanh trường kiếm sắc bén vô song. Nó cắn răng đề khí, ngắm chuẩn một chiếc lá đang chậm rãi rơi xuống, đưa nhánh cây trong tay đ.â.m thẳng về phía .
Nhánh cây  hề chạm tới chiếc lá, song lá cây   như  một luồng khí vô hình chạm , khựng  giữa  trung nửa nhịp,  đó mới chầm chậm rơi xuống mặt đất.
Khoảnh khắc A Chính xuất chiêu đ.â.m về phía chiếc lá, sắc mặt Phương Dao khẽ sững sờ, bất giác nhướng mày hiện rõ vẻ kinh ngạc.
Chiêu thứ nhất trong Linh Tiêu kiếm pháp tuy là chiêu thức đơn giản nhất, nhưng đối với một  tử  từng cầm qua kiếm,  thi triển trọn vẹn từ đầu đến cuối mà  chút ngắt quãng, thì ít nhất cũng  khổ luyện mấy ngày ròng.
Thế mà A Chính   thể   ngay trong  đầu tiên ?
Ánh mắt Phương Dao rơi xuống chiếc lá  rụng  mặt đất. Nàng bước tới, khẽ cúi  nhặt lên xem xét.
Ngay giữa gân lá, rõ ràng  một lỗ thủng to bằng móng tay út.
Cành cây trong tay A Chính    hề chạm  lá. Hơn nữa, nó còn   cách dẫn khí nhập thể để vận dụng linh khí,  nên chắc chắn  thể là kiếm khí tạo thành. Vậy chỉ còn  một khả năng duy nhất...
Đó chính là kiếm ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/yeu-vuong-mat-tri-be-con-nhan-the/chuong-61.html.]
Thứ gọi là kiếm ý, quả thực huyền diệu vô ngần. Bao nhiêu kiếm tu khổ luyện cả một đời cũng  thể lĩnh ngộ ,   mà   những kẻ trời sinh  thấu hiểu, tựa hồ như việc hít thở ăn uống, dễ dàng đến  tưởng. Những  như ,  mệnh danh là thiên sinh kiếm tâm.
Khác với thiên sinh kiếm cốt của nàng  thể chất Huyền Âm của A Viên, thiên sinh kiếm tâm   là một loại thể chất hữu hình  thể   qua việc bắt mạch, mà gần giống như một loại tâm tính và cảnh giới bẩm sinh, vô hình vô tướng.
Bọn họ  thể dễ dàng đạt đến cảnh giới kiếm nhân hợp nhất, khẽ khàng ngưng tụ  kiếm ý. Họ  mệnh danh là kẻ  đạo kiếm sủng ái, khiến  bao kiếm tu khác  đỏ mắt ganh tị.
Song  thì tất  mất. Kẻ sở hữu thiên sinh kiếm tâm  càng dễ đắm chìm  thế giới nội tâm của riêng . Vì truy cầu kiếm ý thuần túy tuyệt đối, mười  thì tám chín ắt sẽ lựa chọn bước lên vô tình đạo.
Diệt thất tình, c.h.é.m lục dục, đoạn tình tuyệt ái, cả một đời thanh lãnh cô đơn.
A Chính thấy Phương Dao cúi đầu  chiếc lá hồi lâu mà  cất lời,  phần lo lắng khẽ hỏi: “Mẫu … con     ?”
Phương Dao hồi thần, khẽ gật đầu, đáp: “Con    .”
Lần đầu tiên  mẫu  công nhận, dù  trán lấm tấm mồ hôi, gò má ửng hồng vì nắng thiêu, A Chính vẫn khóe môi cong lên một nụ  thỏa ý.
Phương Dao từ những  nó nài nỉ  dạy kiếm   thể cảm nhận , A Chính thật sự  yêu thích kiếm đạo.
Có thiên phú như , xét cho cùng là chuyện . Còn việc  bước  vô tình đạo   thì  xem lựa chọn của nó  .
Nàng chỉ  thể   dẫn đường, còn con đường về  vẫn là  do bọn nó tự  bước tiếp.
"Ca ca, động tác đ.â.m   của  oai phong lắm!"
A Viên  xếp bằng  tán cây, giơ ngón tay cái lên với ca ca,  đó vỗ tay "bốp bốp bốp" reo hò. Không  Tạ Thính  đến từ khi nào, đang tựa  gốc cây xem bọn nhỏ hứng thú luyện kiếm, còn tiện tay mang   sân.
---