Phương Dao  xong im lặng  , trực tiếp lấy một món vật từ túi trữ vật , ném xuống  mặt .
"Đây là thứ  tìm   lòng đất của U Minh Thần Điện."
Tô Minh Họa trợn to mắt  thảo dược đang tỏa ánh sáng lam nhạt,  kìm  mà kinh hô: "Đây là Lam Linh Thảo!"
"Loại thảo dược   thể tu bổ kinh mạch. Đại sư tỷ, tỷ thật sự tìm  nó ?"
Đôi mắt Thủ Chuyết đỏ hoe như nhuốm máu, ngẩn ngơ  chằm chằm Lam Linh Thảo trong tay, đầu óc mơ hồ, cổ họng như  ai đó bóp nghẹn, chẳng thốt nên lời. Tô Minh Họa  đầu  Thủ Chuyết đang ngẩn ngơ, lạnh lùng hừ một tiếng: "Ta từng thấy loại dược  trong đan thư, quý giá khó tìm, chỉ tiện miệng nhắc với Đại sư tỷ một lời. Đại sư tỷ   Tây Bắc xa xôi,  mà vẫn  quên tìm kiếm thảo dược tu bổ kinh mạch  cho ngươi. Ngươi hãy tự   bản , ngươi   nên chuyện gì? Ngươi còn xứng đáng là sư  của Đại sư tỷ, là sư thúc của A Viên nữa ?”
Đôi tay Thủ Chuyết run rẩy nâng thảo dược, những giọt nước mắt nóng hổi  kìm  mà tuôn rơi, chẳng rõ là vì hân hoan khi   linh dược,  là vì tủi hổ, hối hận và  hổ mà lệ chảy tràn.
"Đại sư tỷ, ... ..."
Lồng n.g.ự.c Thủ Chuyết phập phồng kịch liệt, lệ  tràn lan khắp gương mặt,  lắp bắp '... ...' mãi mà  thành lời, hai tay siết chặt thành quyền, nện mạnh xuống đất, nghiến răng rít lên, gào  thảm thiết: "Ta đáng chết! Ta thật sự đáng chết!"
Một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại nhẹ nhàng lau  những giọt lệ  khuôn mặt thô ráp của , giọng  non nớt, mang đầy lo lắng của A Viên cất lên bên tai : "Nhị sư thúc đừng  mà."
Tô Minh Họa suýt chút nữa tức đến ngất lịm ,  sợ bộ dạng thất thần của  sẽ vô ý  A Viên  thương, vội kéo con bé   lưng : "Con còn gọi  là sư thúc! Con      gì ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/yeu-vuong-mat-tri-be-con-nhan-the/chuong-403.html.]
A Viên ngẩng gương mặt nhỏ nhắn của  lên, khẽ gật đầu. Con bé hiểu rõ, tối qua chính Nhị sư thúc  mang nó rời khỏi tông môn.
 Nhị sư thúc  thương tâm đến , nhất định cũng   cố ý.
Con bé nhớ Nhị sư thúc từng  kiên nhẫn dạy dỗ chúng luyện kiếm, hạ tấn vững vàng, từng đích  gọt giũa tiểu mộc kiếm cho chúng,  còn tự tay đan áo bằng len cho từng đứa.
Nhị sư thúc đối xử với nó thật sự  , A Viên  mực yêu mến nhị sư thúc.
"Nhị sư thúc vĩnh viễn là nhị sư thúc." A Viên vùng khỏi vòng tay Tô Minh Họa,  chạy đến  mặt Thủ Chuyết, tiếp tục dùng bàn tay bé nhỏ giúp  lau nước mắt, khẽ ghé  tai  thủ thỉ: "Nhị sư thúc đừng  nữa, bao nhiêu  đang dõi  đấy, họ sẽ  chê  đấy."
Đôi mắt đẫm lệ của Thủ Chuyết chạm  ánh mắt thuần khiết ngây thơ của A Viên, giọng  nghẹn ngào run rẩy, gần như  còn rõ tiếng. Trong lòng chua xót đến tột cùng, tự trách đến độ chẳng thể ngẩng đầu lên. Hắn đưa đôi tay  đập đất đến rướm m.á.u  ôm lấy A Viên, nhưng  cảm thấy bản   xứng, chỉ dám dùng ngón tay thô ráp đầy chai sạn khẽ nắm lấy một góc áo nhỏ của nó.
"Xin... xin , A Viên... Ta  đáng  sư thúc của con!"
Không hiểu vì , A Viên càng lau nước mắt cho nhị sư thúc thì nhị sư thúc  càng  to hơn, cuối cùng nó cũng lau  xuể nữa.
Tất cả   đều lặng lẽ dõi . Chính giữa đại điện, một đại hán  hình cao lớn vạm vỡ đang quỳ sụp  mặt một tiểu cô nương chỉ mới năm sáu tuổi, lệ tuôn như mưa,  rống trong nỗi day dứt tột cùng.