Hồng Y giáo chủ  thể xuất hiện trở  bất cứ lúc nào. Bởi , bọn họ chỉ dám dùng ánh mắt để trao đổi, chẳng ai dám lên tiếng dù chỉ nửa lời.
Phương Dao cảm nhận  những biến chuyển nhỏ truyền đến từ mu bàn tay, nàng khẽ mím môi.
Trước đây, nàng từng chăm sóc A Chính và Tạ Thính lúc Minh Văn phát tác, chỉ  rằng cơn đau đớn do Minh Văn gây  thật khủng khiếp.  giờ đây, tự   nhiễm mới thấu hiểu, dù  phát tác, sự tồn tại của nó vẫn rõ rệt khôn cùng, tựa hồ  một dị vật ký sinh trong  thể,  ngừng sinh trưởng, thứ cảm giác  quả thật khiến   vô cùng khó chịu. Chẳng bao lâu , Hồng Y giáo chủ từ trong thần điện bước ,  tay còn cầm thêm hai chén bạc, bên trong chứa đầy chất lỏng đen kịt.
Ngay khoảnh khắc đại môn thần điện khép   nữa, Phương Dao mơ hồ  thấy tiếng nước chảy róc rách, tựa như từ sâu  lòng đất vọng lên.
Hồng Y giáo chủ đưa hai chén nước đen kịt cho bọn họ, khẩu khí như đang ban phát ân huệ: “Đây là thành ý của . Nếu các ngươi  việc đủ , về  cứ mỗi nửa năm,  thể đến chỗ  lĩnh một chén nước thánh.”
“Nhắc nhở các ngươi một câu, nước thánh của Thánh Hà uống  bụng so với dội lên , hiệu quả sẽ càng rõ rệt hơn nhiều.”
Phương Dao tiếp nhận, cầm chén nước thánh trong tay. Nàng  kỹ ở  cách gần mới phát hiện thứ gọi là “nước thánh”   những vẩn đục đen sì, mà còn nổi lênh bênh đầy rác rưởi.
Kết hợp với âm thanh nước chảy  , chẳng lẽ  thần điện   sông ngầm, và nước    múc lên từ chính bờ sông đó chăng?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/yeu-vuong-mat-tri-be-con-nhan-the/chuong-358.html.]
Nàng cúi mắt,  thấy ống tay áo của Hồng Y giáo chủ vẫn còn  ướt, trong lòng lập tức  kết luận, liền cung kính hành lễ: “Đa tạ đại nhân.”
Đồng thời, nàng nhanh tay đem chén nước thánh ném  túi trữ vật. Tạ Thính  chén nước đen trong tay,   Hồng Y giáo chủ  uống   hiệu quả  hơn, nhất thời  chút khó mà nuốt trôi. Liếc mắt thấy động tác của Phương Dao, y liền vội vàng bắt chước thu  theo.
Hồng Y giáo chủ cũng chẳng buồn để tâm khi nào bọn họ uống. Nước thánh  vốn là vật hiếm quý, đám tín đồ bình thường  uống cũng chẳng , chỉ  thể lén lút hứng  vài giọt trong các nghi thức tế bái.
“Ta mệt . Khi nào cần dùng đến các ngươi, sẽ   liên lạc.” Hồng Y giáo chủ xoa mi tâm. Chủ trì nghi lễ tiêu hao  ít tinh lực, lúc  y chỉ   về thần điện nghỉ ngơi. Khi xoay  rời , chợt nhớ  điều gì, liền lấy trong túi trữ vật  hai bộ hắc bào  mũ trùm. “Còn giáo phục , các ngươi mang  .”
Giao phó cho hai thuộc hạ mới ngần  chuyện, Hồng Y giáo chủ dường như  hết kiên nhẫn, thậm chí còn  đợi bọn họ đưa tay nhận lấy  buông tay . Cũng may Tạ Thính nhanh mắt lẹ tay, vội đón lấy  khi áo bào rơi xuống đất.
Bộ áo bào  là kiểu dáng thống nhất của giáo chúng U Minh Giáo,  viền mũ trùm cùng ống tay áo  thêu viền vải đỏ, biểu thị  phận của giáo đồ. Chẳng qua giáo phục  chẳng những dính đầy m.á.u khô mà còn ám mùi t.h.i t.h.ể nhè nhẹ,     thu  từ t.h.i t.h.ể  nào.
Sau khi Hồng Y giáo chủ ném  giáo phục thì chẳng buồn để mắt đến bọn họ nữa, xoay  trở về thần điện.
Liền  đó, một tiếng “âm” vang dội, đại môn bằng đá nhanh chóng mở    đóng sầm, một  nữa ngăn cách Phương Dao và Tạ Thính ở bên ngoài.