Tiểu Võ   lời Phương Dao,  ăn nữa.
Trong mắt , món ăn  nào  dơ bẩn, chỉ lấm tấm chút bụi đất mà thôi. Những thứ  thường ăn đều là đồ thừa  khác bỏ , hoặc  mốc meo, thế nên thật sự chẳng đành lòng vứt , liền lén lút nhét  tay áo.
Động tác nhỏ  há  thể thoát khỏi ánh mắt Phương Dao: "Vẫn  no bụng ư?"
Phương Dao  sang  Tạ Thính bên cạnh, cất lời: "Ngươi  lấy thêm chút đồ ăn cho tiểu tử  . Ta  mang Minh Văn,   thành  tiện."
Tiểu Võ  , vội vàng xua tay lia lịa,    dám để vị Yêu Vương đại nhân tôn quý tự   tìm thức ăn cho  chứ.
Thế nhưng vị Yêu Vương đại nhân ,  thì vô cùng tôn quý, song  dường như   lời thê tử của . Chẳng những  hề oán trách một lời, mà còn  vẻ vô cùng hưởng thụ việc  phu nhân sai bảo, lập tức nheo mắt mỉm , vui vẻ đáp một tiếng "Được!",  rảo bước  ngoài.
Tạ Thính vốn định săn chút thịt cho Tiểu Võ, nhưng phần lớn sinh vật quanh thành Triêu Côi đều  nhiễm Minh Văn. Hắn  dám chắc chuột cát  đà điểu nhiễm Minh Văn  khi nướng lên ăn   gây hại  thể  , cho nên cuối cùng chỉ hái chút sa quả và nấm mang về. Phu thê hai  ban đầu định nấu canh nấm cho Tiểu Võ, nhưng khi đối mặt với lò nấu và bếp lửa trong căn phòng bếp, cả hai đều lúng túng, chỉ  ngơ ngác  .
"Nấu canh nấm thì cho nấm   nước ?" Tạ Thính hỏi Phương Dao.
"Chắc là  nhóm lửa  ."
Tạ Thính vuốt cằm, trầm ngâm: "Hay để  thử xem ?"
"Thôi ."
Chỉ  bấy nhiêu nấm  thôi, nếu  hỏng thì đứa bé  e rằng chẳng còn gì mà ăn.
Phương Dao vẫn còn nhớ rõ mùi vị kinh khủng của món sườn nướng than  , nàng dứt khoát từ bỏ ý định nấu canh, liền dựng một đống lửa giữa sân. Nguyên liệu tươi sống như thế, chi bằng dùng phương pháp nấu nướng mộc mạc nhất để nướng trực tiếp  lửa!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/yeu-vuong-mat-tri-be-con-nhan-the/chuong-350.html.]
Tiểu Võ vốn  hề kén chọn đồ ăn, chỉ cần no bụng là . Hắn ngoan ngoãn ăn liền năm xiên nấm nướng, tám quả sa quả nướng.
Thấy  đang nhai bỗng khựng  như  nghẹn, Phương Dao vội vàng lấy từ túi trữ vật  một bầu nước sạch đưa cho : "Ăn chậm thôi, ở đây vẫn còn nước."
Tiểu Võ nhận lấy uống hai ngụm, nuốt trôi chỗ thức ăn   nghẹn.
Nhìn  ăn ngấu nghiến như hổ đói, Phương Dao  khỏi nhớ tới hai đứa con nhỏ của . Không  giờ  chúng ở Linh Tiêu Tông thế nào, Minh Văn   A Chính  phát tác  .
Tạ Thính thấy nàng  vẻ thất thần, liền khẽ hỏi: "Nàng đang nghĩ đến bọn trẻ ?"
"Ừm."
Phương Dao liếc  Tạ Thính, trong lòng thầm nghĩ   quả thật như trùng trong bụng nàng . Nàng chỉ  Tiểu Võ thêm vài ,   đoán  là nàng đang nhớ con.
"Giờ  chắc chúng  chìm  giấc ngủ ." Tạ Thính nhắc đến con cũng  nhịn  nở nụ  ôn hòa.
Đối với bọn trẻ, chuyện quan trọng nhất  đời chẳng qua chỉ là ăn no, chơi vui, ngủ kỹ. Mà chúng cũng  hề kén chọn chỗ ngủ, ngủ  hồ lô phi hành cũng ,  xe ngựa cũng , ngay cả  đuôi của Tạ Thính cũng chẳng .
Dạo gần đây tạm trú tại chỗ của Tô Minh Họa  lẽ cũng ngủ  ngon, Phương Dao thầm nghĩ. Nàng cũng  thể cảm nhận  Lưu Quang Ngọc Điệp đang bảo vệ chúng  , chúng vẫn an .
Nhìn đôi phu thê  mặt, bất kể là dung mạo  tính tình đều vô cùng xứng đôi, Tiểu Võ cúi đầu  bầu nước và mấy quả sa quả nướng trong tay, bất giác nghĩ,   con của họ hẳn sẽ  hạnh phúc.