Ngu Vọng Khâu  khoảnh khắc sững sờ, khi ánh mắt chạm  sự trong trẻo ngây thơ của hai đứa trẻ, muôn vàn cảm xúc rối bời trong lòng liền hóa thành một tiếng thở dài bất đắc dĩ: "Tất nhiên là  thể ."
Dù là nhân loại  bán yêu, chúng đều là huyết mạch của Dao Nhị, là tiểu đồ tôn  cận của ông.
Chỉ là Linh Tiêu Tông vốn là một danh môn đại phái kiếm tu, Phương Dao  là đại  tử của chưởng môn, thế mà  hạ sinh hai tiểu hồ ly bán yêu cùng một hồ yêu. Chuyện  e rằng còn chấn động và dễ gây tai tiếng, thị phi hơn cả việc kết giao cùng phàm nhân.
"Sư tổ thật lòng  ghét bỏ ư? Người  lừa dối bọn con chứ?" A Viên bởi vì câu trả lời   của sư tổ mà hiện rõ vẻ mừng rỡ, nhưng A Chính thì  cảm nhận  đôi chút ngập ngừng, do dự trong ngữ điệu , đôi tai hồ ly của nó khẽ cụp xuống.
Nhớ  thuở , phụ  từng dặn dò hai   khi đến Linh Tiêu Tông rằng, nếu  phận tiểu hồ ly  phát hiện ắt sẽ gây họa lụy cho mẫu . Hiện tại  phận hồ tộc  bại lộ, mẫu  vẫn chẳng hề trách cứ.
Thế nhưng, còn sư tổ và các vị sư thúc thì  đây? Liệu họ  vì lo ngại phiền phức mà  lưng ghét bỏ chúng chăng?
Tâm can hai tiểu hồ ly vẫn chẳng thể nào an .
"Tuyệt đối sẽ !"
Thấy hai cái đầu nhỏ vì thất vọng mà cúi gục, Ngu Vọng Khâu cất giọng quả quyết đảm bảo.
Hai đứa nhỏ  thật khiến lòng  sinh yêu mến, chúng hiền hòa, hiểu chuyện,  càng thêm đáng yêu. Chưa kể đến thiên phú dị bẩm mà chúng  bộc lộ trong con đường tu luyện, Ngu Vọng Khâu   nỡ lòng nào ghét bỏ chúng?
Hồ ly thì  hề gì? Chẳng qua chỉ là thêm đôi tai và chiếc đuôi mà thôi. Dù  cũng là môn nhân của chính tông môn , ngoài  thế nhân  đàm tiếu gì, cứ mặc họ .
"Sư tổ     thể ghét bỏ các con  chứ?" Ngu Vọng Khâu  đưa tay về phía hai đứa nhỏ, khóe mắt nheo , lộ  vài nếp nhăn hằn sâu như đuôi cá: "Đến đây, để sư tổ ôm một cái cho ấm lòng nào."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/yeu-vuong-mat-tri-be-con-nhan-the/chuong-328.html.]
Hai đứa nhỏ   liền ngẩng đầu lên, dung nhan bừng sáng, hai cánh tay nhỏ bé vươn , đòi  ôm ấp. Ngu Vọng Khâu vô tình lướt  bàn tay của A Chính, sắc mặt ông đột nhiên đại biến.
Ông khẽ nắm lấy ngón tay  hắc văn quấn quýt của A Chính, chau mày hướng Phương Dao hỏi: "Đây chẳng  là Minh Văn ?"
Phương Dao cụp mắt khẽ gật đầu: "A Chính và Tạ Thính đều   Minh Văn xâm nhiễm."
Chuyện  nàng càng  hề  ý định che giấu sư phụ.
"  thấy Minh Văn  tay A Chính, hình như  chút khác lạ so với Minh Văn thông thường?"
Ngu Vọng Khâu tập trung quan sát kỹ lưỡng, Minh Văn  tay A Chính lúc  tựa như một đạo hình xăm, cố định  da,  hề nhúc nhích. Tâm thần của A Chính cũng vô cùng tỉnh táo, chẳng hề  chút dấu hiệu  Minh Văn xâm nhập.
"Bởi vì Minh Văn   nó  tạm thời  trấn áp."
Ngu Vọng Khâu  A Chính dính  Minh Văn, trong lòng ông dấy lên nỗi đau xót. Giờ   Phương Dao   càng thêm kinh ngạc muôn phần, chẳng khỏi buột miệng hỏi: "Phàm nhân đều truyền tai  rằng Minh Văn một khi  xâm nhập, thọ nguyên chỉ còn  vài năm,  chẳng  linh dược nào  thể hóa giải. Cõi thế gian  thật sự tồn tại phương pháp áp chế Minh Văn ư?"
Phương Dao liếc mắt  hai đứa nhỏ đang yên vị  đùi Ngu Vọng Khâu, lúc  đang vểnh tai  ngóng, dường như   trộm. Nàng liền  những lời sắp   tiện để chúng ở  thêm, bèn lập tức truyền âm cho Tô Minh Họa.
Tô Minh Họa lúc  đang cùng Cảnh Úc luyện kiếm  võ đài gần chủ phong. Chẳng bao lâu  đó, cả hai cùng  tề tựu tại Chấp Sự Đường.
Cảnh Úc sải bước tiến , kiếm bội  lưng khẽ đung đưa, cất giọng vang dội, hào sảng: "Sư tỷ, cuối cùng thì  cũng thấy tỷ  trở về!"