Xa lạ là vì ánh mắt   nàng như băng lạnh, u tối vô quang,  hề chứa đựng chút cảm xúc nào, tựa hồ đang đối đãi một kẻ xa lạ.
"Vì  nàng  xông  ? Đám thị vệ  rốt cuộc đang  cái gì?"
Đối mặt với chất vấn của Phương Dao, Tạ Thính  tỏ  hết sức trấn định: "Hai cái tên đó đều là của , nàng  gọi thế nào cũng ."
"Ngươi  tính giải thích cho   vì  một phàm nhân như ngươi  trở thành Yêu Vương ?"
"Ngươi để  thư  sẽ sớm trở về, giờ  trốn ở đây chặn bọn  ngoài cửa điện là  ý gì?"
"Ngươi   A Viên suýt nữa để lộ nguyên hình bán yêu  mặt  khác , ngươi..."
Tạ Thính cau mày, dường như    nàng tiếp tục chất vấn nữa, môi mỏng khẽ mở, trầm giọng  lệnh: "Người , kéo nàng xuống."
Lúc  Phương Dao mới chợt hiểu ,   vì nàng ngu ngốc  sơ suất, mà là do  từ  tới nay ở  mặt nàng diễn xuất quá tinh vi.
Hắn tỏ  yếu đuối dễ bắt nạt, ôn hòa vô hại, dịu dàng chu đáo, đối đãi với nàng và hai đứa nhỏ tận tình vẹn cả đôi đường. Làm  nàng  thể liên tưởng  với vị Yêu Vương g.i.ế.c   chớp mắt trong truyền thuyết ?
Phương Dao cẩn thận  nam nhân đang  thẳng tắp giữa đại điện. Khi   , khóe môi mỏng phảng phất hàn ý lạnh lẽo, chân mày và ánh mắt tối đen tản  khí lạnh thấu xương.
Vậy nên tất cả những dịu dàng ấm áp   đều là giả dối ? Là  cố ý bày  vở kịch để lừa gạt nàng?
Còn bây giờ, đây mới là con  thật của ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/yeu-vuong-mat-tri-be-con-nhan-the/chuong-291.html.]
Cơn phẫn nộ trong lòng Phương Dao dần dần nguội lạnh, nàng cố gắng ép  giữ bình tĩnh,  tiên   thành chính sự.
Nàng cúi đầu lấy trong túi trữ vật  phong thư  Tiên Minh niêm phong bằng hỏa lạc, ném  lòng .
"Ta phụng mệnh sư tôn tới đây truyền thư của Tiên Minh, bàn bạc cùng ngươi về phương sách đối phó U Minh Giáo. Ngươi xem xong thì cho  một câu trả lời,  đó  sẽ rời ."
Tạ Thính cúi đầu liếc qua bức thư rơi  n.g.ự.c ,     ý định mở  xem, chỉ dùng hai ngón tay kẹp lấy, nâng lên đưa tới lò nến bên trái.
Lửa bùng lên, phong thư chỉ trong chớp mắt  hóa thành tro bụi.
"Ngươi..."
Phương Dao trợn to mắt,  ngờ  thậm chí  liếc mắt lấy một ,  thẳng tay thiêu hủy bức thư nàng vượt ngàn dặm mang đến. "Ta  hiểu, cũng   xem." Tạ Thính ngẩng mắt, ánh nến chập chờn càng khắc họa rõ nét vẻ lạnh lùng nơi chân mày khóe mắt , giọng điệu bình thản  chút gợn sóng: "Nàng mang hai hài tử trở về tông môn chăm sóc cho chu đáo, đừng   chốn  nữa."
Bầu  khí trong đại điện như đông cứng , đám yêu cơ co cụm ở góc điện,  dám phát  tiếng động nào.
Phương Dao rủ mi mắt xuống,  khi tới đây nàng  từng tưởng tượng vô   về cảnh tượng gặp  Tạ Thính.
Nàng tuy giận  giấu giếm  phận hồ yêu, nhưng  từng nghĩ sẽ chối bỏ . Nàng thầm nghĩ, nếu  chịu giải bày và thành tâm tạ , kể rõ nỗi niềm ẩn sâu trong lòng, thì nàng nhất định sẽ nguôi ngoai mà tha thứ.
Nếu   thể lộ diện là vì đắc tội với kẻ quyền thế nào đó,  nợ nần đeo bám, thì nàng cũng sẽ cùng  gánh vác, giải quyết  phiền toái.
Ngay cả khi   là Yêu Vương, nàng cũng chỉ kinh ngạc chứ  phẫn nộ.  nàng  từng nghĩ,    thể buông  những lời tuyệt tình đến  với nàng.