"Mẫu , loại quả   ngon, là đặc sản của yêu giới chúng con,    nếm thử một chút  ạ?”
Phương Dao  theo ngón tay A Viên, chỉ thấy loại quả  đỏ rực tròn trịa, tựa quả hồng. Chủ quầy là một yêu tộc  đôi tai chó cụp, mỉm  nhiệt tình chiêu đãi: "Muốn mua chút chu quả ?”
A Viên chăm chú  đống chu quả đỏ au, khẽ l.i.ế.m môi,  từ lâu lắm  nó   nếm đặc sản của yêu giới.
A Chính tưởng chừng trong túi  tiền, tự tin bước tới  với chủ quầy: "Chúng   hai cân." "Được thôi!"
Chủ quầy nhanh nhẹn xúc vội hai cân chu quả, đựng  giỏ tre xong xuôi  đưa cho hai đứa nhỏ, ngay khi A Chính định đưa tay nhận lấy thì   rụt giỏ tre , : "Tổng cộng hai mươi yêu châu."
A Chính   mà ngớ , vội vã lấy  hai mươi linh thạch lấp lánh tỏa sáng trong túi trữ vật: "Chúng    yêu châu, nhưng  linh thạch."
Sắc mặt của chủ quầy lập tức biến đổi, đổ hết quả trong giỏ tre trở  đống trái cây: "Làm gì  chuyện dùng linh thạch mua đồ? Thứ đá vụn  chẳng đáng một xu, chúng  chỉ thu yêu châu thôi. Tiểu hồ ly nhà ngươi ngay cả chút kiến thức tầm thường  cũng  thông ư? Mau tránh , đừng cản trở công việc buôn bán của !"
Hai đứa trẻ ngơ ngác, bọn chúng khó nhọc lắm mới kiếm   ít linh thạch, vì    về Vương Thành   dùng  nữa?
Trước đây khi theo phụ   ngoài dạo phố, chúng  từng  tự  trả tiền nên     rằng linh thạch dù vô cùng quý giá ở nhân tộc thì ở yêu giới  chẳng đáng một xu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/yeu-vuong-mat-tri-be-con-nhan-the/chuong-288.html.]
"Không  ."
Phương Dao định  rằng nàng cũng  hứng thú với đám chu quả , đang dắt hai đứa trẻ rời  thì bỗng một con ch.ó nhỏ lông đen đuổi theo một con mèo tam thể lao vụt qua bên cạnh nàng,  đống chu quả đổ lăn xuống đất, chủ quầy giận dữ mắng: "Lũ tiểu quỷ đáng ghét, chạy chậm  cho !"
Trong lúc đuổi bắt, hai con vật  chợt hóa thành hình dạng trẻ con nhân tộc, bé trai  tai chó  đầu vươn tay tóm lấy cổ áo bé gái  tai mèo, hớn hở hô to: "Bắt  ngươi , tới lượt ngươi đuổi đó!"
Chúng là yêu tộc thuần huyết,  thể tùy ý biến hóa hình dạng. Trái  A Chính và A Viên đều là bán yêu, trong  chảy một nửa huyết mạch nhân tộc nên chẳng thể hóa thành chân  hồ ly đích thực, chỉ mang một cặp tai và đuôi hồ ly mà thôi.
Những năm gần đây, sự giao hảo giữa nhân tộc và yêu tộc ngày càng thắm thiết,  lượng bán yêu nhân cư ngụ trong thành cũng  nhỏ. Phương Dao  đuôi,  mang kiếm bên hông, bởi  giữa chốn yêu dân càng hiện rõ sự lạc lõng. Nàng nhận  ánh mắt của yêu tộc lướt qua  đều mang theo vài phần dò xét cùng bài xích, cho đến khi họ thấy bên cạnh nàng  hai đứa trẻ bán yêu, thần sắc mới dần trở nên ôn hòa, thậm chí còn mang theo đôi chút thiện ý.
"Mẫu , chúng  mau  thôi." A Viên bỗng nhiên thần bí kéo tay Phương Dao, vội vã  rời . Mãi đến khi ba     một quãng đường kha khá, A Viên mới lén lút lấy  ba trái chu quả đỏ tươi trong tay áo, chia cho ca ca một trái,   nhét  tay mẫu  một trái.
A Chính  trái quả trong tay, nuốt khan một tiếng,   tỏ vẻ do dự, nghiêm giọng trách mắng: "Muội , chúng  tuyệt  thể trộm cắp.”
"Muội  hề trộm, đây là quả rớt  đất,  nhặt lên thôi. Vật  nhặt  thì thuộc về  mà."