"Tam sư thúc,  tưới nước cho đất  gì thế?"
"Trong lớp đất   gieo hạt giống linh  , giờ chỉ đợi chúng nảy mầm thôi." Tô Minh Họa giải thích.
"Nảy mầm ?"
Chuyện  nào  khó.
A Viên kết ấn bằng hai tay, miệng khẽ lẩm nhẩm khẩu quyết, theo động tác phất tay của nó, chỉ thấy thổ địa  mắt khẽ rung lên, như thể  vật gì đó sắp phá đất trồi lên.
Chỉ chốc lát , từng mảng  non xanh biếc  phá đất nhú lên, chỉ thoáng chốc  cao đến hai tấc. "Ồ chà, A Viên  còn  Thuật Sinh Trưởng ?"
Tô Minh Họa vốn mang song linh căn Kim Hỏa, chẳng thể vận dụng thuật pháp hệ Mộc,  thực vật nhanh chóng lớn mạnh, chỉ  thể dùng cách cổ xưa nhất là bón phân tưới tẩm.
Không ngờ A Viên   Thuật Sinh Trưởng, thật sự khiến nàng  vui đến phát điên.
Hơn nữa hiệu quả Thuật Sinh Trưởng của A Viên  vô cùng xuất sắc, thông thường Thuật Sinh Trưởng chỉ  thể tác động lên một gốc cây,  mà nó   thể khiến cả mảng  non cùng lúc lớn nhanh như thổi, tiết kiệm cho nàng  bao công sức.
Bàn tay nhỏ mềm mại của A Viên vỗ vỗ cánh tay của Tô Minh Họa: "Tam sư thúc yên tâm, về  cứ để  chăm sóc mấy cây  nhỏ  cho."
Tô Minh Họa cảm động  rơi lệ,  một đứa trẻ tinh thông thuật pháp ngũ hành, quả là trời ban phúc lớn.
Có Thuật Sinh Trưởng lợi hại thế , còn cần  bón phân nữa .
Phương Dao cũng bất ngờ khi thấy A Viên sử dụng thuật pháp hệ Mộc thuần thục như , thảo nào ở lớp thuật pháp  giành  điểm cao nhất.
"Chiếc chậu  khá nặng, sư tỷ,  mang  giúp tỷ ." Cảnh Úc ở bên  .
"Được."
Phương Dao thuận miệng đáp lời, chợt nhớ  điều gì, bèn hỏi hai con: "Hôm nay hai con   lên lớp học Tâm Kinh ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/yeu-vuong-mat-tri-be-con-nhan-the/chuong-172.html.]
Hai con hôm nay  thức dậy muộn hơn  khi, nàng    tốn  ít thời gian để buộc tóc cho A Viên mấy lượt.
Lúc  A Viên mới sực nhớ , vội vàng kéo ca ca phóng thích hồ lô ong mật,  trèo lên cưỡi: "Ca ca, chúng  sắp trễ , mau  thôi!"
Phương Dao và Tô Minh Họa trông thấy hai đứa trẻ giơ chân đạp một cái, cánh ong mật rõ ràng   từ mảnh khăn trải giường, phất phới theo gió, con ong kỳ quái , một  một , chở hai đứa trẻ càng bay càng xa dần.
Phương Dao: "..."
Tô Minh Họa xoa cằm, : "Thẩm mỹ của hai đứa nhỏ giờ quả là mới mẻ."
Cảnh Úc ôm bồn sứ bước  trong phòng, Tạ Thính vẫn luôn ở trong nội thất, bởi  áo khoác ngoài chỉ khoác hờ hững. Thấy   tiến , lúc  mới thong thả giơ tay cài từng chiếc khuy áo khoác.
Khóe mắt Cảnh Úc thoáng liếc thấy, song vẫn vờ như  mảy may nhận , ngược  còn lớn tiếng hỏi vọng  sân:
"Phương sư tỷ, chiếc bồn sứ  đặt ở ?"
Phương Dao vốn định thỉnh giáo Tô Minh Họa cách tết tóc cho tiểu cô nương,  tiếng gọi đành  bước , chỉ tay về phía chiếc ghế cao đang bỏ trống nơi góc tường: "Đặt ở đó là ."
Cảnh Úc vội vàng tiến tới đặt bồn sứ xuống.
"Hai tiểu  tử  đến Thư đường  ?" Tạ Thính ôn tồn hỏi Phương Dao.
Nàng khẽ gật đầu.
"Hôm qua hao tổn tinh lực quá nhiều,  ngủ muộn, suýt nữa  lỡ mất giờ thụ khóa của bọn trẻ."
Tạ Thính cài chiếc khuy cuối cùng, ngẩng mắt  Phương Dao khẽ , ý vị sâu xa : "Chuyện như ,   vẫn nên để  gánh vác thì hơn."
Phương Dao hiểu  đang  đến chuyện kể thoại bản đêm qua của nàng. Hai đứa trẻ  lóc dữ dội đến thế, đương nhiên tiêu hao tinh lực nên sáng nay mới dậy trễ. Nàng cũng thấy việc kể thoại bản  vẫn nên để Tạ Thính đảm đương thì  hơn. Bởi vì nàng kể chuyện  đủ lay động, dễ khiến hai đứa trẻ hiểu sai lệch nội dung câu chuyện.
---