Ăn một miếng cơm  sờ một viên linh thạch.
Tạ Thính  mà cảm thấy buồn ,      phát hiện tiểu nha đầu   ham thích tiền tài đến nhường ?
A Viên nghiêng đầu ngắm nghía tỉ mỉ khối đá vuông trong suốt trong tay, chợt nghĩ  điều gì, liền  sang hỏi Tạ Thính: “Phụ ,  con thấy khối linh thạch   quen quen, hình như  thấy ở  ?”
“Ừm…”
Quả thật chúng  từng thấy qua. Toàn bộ nền gạch trong cung điện Vương thành đều  lát bằng linh thạch.
Yêu tộc tu luyện yêu lực, tu sĩ tu luyện linh khí. Mà linh khí trong linh thạch    vô dụng đối với yêu tộc thuần huyết, chỉ  bán yêu như hai đứa nhỏ  mới  thể hấp thụ mà thôi.
Vì  linh thạch ở yêu giới  hề  dùng  tiền tệ giao dịch, thậm chí còn chẳng bằng vàng bạc thông thường. Thế nhưng đá  ấm áp  mùa đông, mát lạnh  mùa hè, dùng để lát sàn thì  vô cùng tiện lợi.
Trong túi trữ vật của Tạ Thính còn tích trữ một đống khối linh thạch dư thừa từ đợt lát nền  đây, bây giờ vẫn đang phủ bụi trong một góc túi.
Nghĩ đến hai đứa trẻ thích thú đến , chẳng bằng đem cho chúng tiêu xài, nhưng   nghĩ nếu để Phương Dao phát hiện thì khó lòng giải thích rõ ràng.
Hắn ngấm ngầm suy tính, A Dao đặt  quy định tiền tiêu vặt hằng tháng cho hai đứa trẻ, chắc chắn là  rèn giũa cho chúng thói quen tiết kiệm từ thuở bé. Bản    thể sống xa hoa phóng túng thế nào cũng , nhưng trong chuyện dạy con vẫn nên giữ ý, chớ  trái lòng nương tử.
“Con nhớ sai .”
“Ừm.” A Viên  chịu bỏ cuộc,  tiếp tục hỏi: “Phụ   nhiều tiền như ,    từng thấy linh thạch?”
Tạ Thính dỗ dành con bé, “Linh thạch là vật trân quý, là tiên tệ chuyên dụng của giới tu hành. Phụ  cũng   .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/yeu-vuong-mat-tri-be-con-nhan-the/chuong-153.html.]
A Viên thật sự tin là thật, càng ôm chặt khối linh thạch  lòng hơn nữa.
…
Kiếm đạo và Tâm Kinh là hai môn học diễn  mỗi ngày, còn thuật pháp thì mỗi bảy ngày mới giảng một .
Trong buổi học kiếm đạo hôm , Ô trưởng lão đang   đài giảng giải các chiêu thức kiếm pháp, A Viên trong lòng vẫn canh cánh chuyện một trăm xâu kẹo hồ lô biến mất  dấu vết, ủ rũ, chẳng còn chút tinh thần hăng hái nào.
Những chiêu thức mà Ô trưởng lão giảng dạy  vài chỗ khác biệt với những gì nhị sư thúc  chỉ điểm cho chúng. A Chính thì  cảm thấy lĩnh ngộ  thêm  nhiều điều, chăm chú lắng  đến lạ thường.
A Viên thì đang thầm tính toán, từ nay đến tiểu khảo của tông môn còn ba tháng, ba năm mười lăm ngày, tính  là mất trắng ba trăm xâu kẹo hồ lô.
Ô Mục giảng xong chiêu thức, các  tử đồng loạt vận động  pháp, luyện tập kiếm chiêu.
Linh Tiêu kiếm pháp mà hai đứa trẻ từng học từ Phương Dao và Thủ Chuyết chỉ là bản kiếm chiêu thuần túy,  vận dụng linh khí. Còn bản chân chính của Linh Tiêu kiếm pháp khi thi triển chiêu thức  để linh khí vận chuyển theo kinh mạch, từ các Khí Khiếu khác  đánh , thu một phần thì yếu, thêm một phần thì mạnh, so với kiếm chiêu đơn thuần thì khó hơn nhiều.
Thế nhưng dù , hai đứa trẻ cầm tiểu mộc kiếm trong tay, giữa đám  tử đông đúc vẫn giữ vững tư thế đúng chuẩn nhất.
Quan trọng là bọn chúng  chính Ô Mục điểm danh cho tới  giảng, mà Ô Mục xưa nay quý trọng nhân tài,   tùy tiện  khó dễ.
Buổi học kiếm đạo diễn  bình an vô sự,  khi tan lớp, các  tử đều xếp hàng tiến về phía hồ lô phi hành.
Tịch Tri Nam phát hiện hôm nay A Viên đặc biệt trầm lặng, đoán rằng  khi  Cảnh trưởng lão mời phụ  hôm qua, chắc chắn về nhà  mẫu  trách mắng một trận.
---