Mỗi sáng sớm, chúng  tử mới đều  lên Chủ Phong tụng  Tâm Kinh. Sau khi tan học, chúng  tử  xuống bậc thang từng tốp một.
Tân Tử Bách trông thấy Tịch Tri Nam giữa đám đông, liền tiến lên,  thiết bắt chuyện: "Tiểu sư , tối qua  lấy  ngọc bội ? Khinh Thân Đan của  dùng   ?"
Tịch Tri Nam còn  kịp đáp lời, Tân Tử Bách  phát hiện    cà nhắc, trông như  thương,  khỏi lấy  kinh ngạc: "Chân ngươi  ? Hôm qua vẫn còn khỏe mạnh cơ mà?" Tịch Tri Nam cảm thấy bản  quả thực xui xẻo đến tận cùng. Đêm qua vì cuống cuồng bỏ chạy, khi nhảy khỏi tường  cẩn thận nên  trẹo mất mắt cá chân.
Tay  trở về  đành,   còn chi chít vết bầm do  A Chính dùng mộc kiếm quật trúng, quả thực là tổn binh hại tướng, mất cả chì lẫn chài.
Thế nhưng,  khoảnh khắc  trèo tường bỏ chạy tối qua, dường như thoáng thấy A Viên thò đầu  từ cửa sổ. Trên đỉnh đầu nàng tựa hồ  thứ gì đó,  giống cặp sừng  như đôi tai. Chỉ tiếc trời quá tối,    rõ, cũng chẳng chắc    hoa mắt  .
Tịch Tri Nam kể sơ qua chuyện xảy  tối qua, vì sĩ diện,  lướt qua đoạn  A Chính dùng kiếm đánh,  kể rõ ngọn ngành, song   mỗi bước  đều đau đến nhe răng trợn mắt,  khác cũng  thể hình dung  lúc đó  thảm hại đến mức nào.
“Chuyện ...
Tân Tử Bách chẳng ngờ  việc  diễn biến như , trong lòng phẫn nộ, liền tức giận : "Hai tên nhóc đó quả thực ức h.i.ế.p  quá đáng! Tiểu sư , ngươi cứ chờ xem, để   đòi  ngọc bội cho ngươi!"
"Thôi bỏ , sư ..."
Sau đêm qua, Tịch Tri Nam    từ bỏ ý định đoạt  ngọc bội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/yeu-vuong-mat-tri-be-con-nhan-the/chuong-112.html.]
"Tiểu sư , ngươi còn  tin tưởng  ? Muốn đối phó hai tên nhóc đó, há thiếu gì cách?" Tân Tử Bách vỗ vai Tịch Tri Nam  vẻ trấn an,   xoay giọng: "Có điều, nếu ngọc bội lấy về , tiểu sư  định cảm tạ  thế nào đây?"
"Năm trăm linh thạch?" Tịch Tri Nam thử lên tiếng trả giá, đây  là  bộ linh thạch tiêu dùng của  .
“Giao dịch thành công."
Hai  còn  dứt lời, một  ảnh vạm vỡ chợt từ phi kiếm nhảy xuống, rơi phịch xuống ngay  mặt bọn họ. Thân hình to lớn khiến bụi đất  sàn gạch cũng theo đó tung bay lên.
Tịch Tri Nam thậm chí còn cảm thấy mặt đất  chân  khẽ chấn động một chút.
Thủ Chuyết giơ Vạn Quân trọng kiếm lên vai bằng một tay, mày rậm mắt to liếc  Tịch Tri Nam,    sang Tân Tử Bách, giọng trầm như sấm: "Hôm qua trong viện của hai vị sư điệt   tên trộm lẻn , theo lời hai tiểu  kể, hình như là Tịch sư . Chuyện   thật ?"
Tịch Tri Nam ngẩng đầu   hình cao đến chín thước của Thủ Chuyết. Thanh trọng kiếm trong tay y còn rộng hơn cả   một vòng, thế mà vẫn vác nhẹ  vai, cơ bắp cánh tay cuồn cuộn, gân xanh như ẩn như hiện – đây chính là  cường tráng nhất trong  các tu sĩ mà  từng gặp.
Không khỏi lén nuốt một ngụm nước bọt. Vị sư   e rằng    dễ chọc.
Tuy đang chất vấn Tịch Tri Nam, lời của Thủ Chuyết  hướng về Tân Tử Bách. Y     lén  chút ít, dường như hai kẻ  đang bàn bạc chuyện giao dịch linh thạch. Tịch Tri Nam tuổi còn nhỏ, một  chắc chắn  dễ vượt qua bức tường viện, tất nhiên là  Tân Tử Bách âm thầm bày mưu tính kế.
---