Yêu Trong Yên Lặng - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-12-17 14:24:03
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ bảy tuổi đón về nhà họ Ninh, Ninh Thiển luôn sống trong trạng thái cẩn trọng dè dặt, ngừng nỗ lực, như thể dây thần kinh trong từng buông lỏng. Thế nhưng từ khi Lê Uyển xuất hiện, sợi dây căng chặt mười mấy năm bỗng nhiên thả lỏng, tựa hồ tìm thấy một chốn an yên để dựa .
Các lớp năng khiếu vẫn tiếp tục, nhưng qua chừng năm, nhiều môn kết thúc. Hiếm hoi thời gian rảnh rỗi, Ninh Thiển dứt khoát học theo nhịp sống của Lê Uyển.
Ban đầu Lê Uyển còn ngượng ngập, nhưng chẳng bao lâu hăng hái kể cho cô những bí quyết nhỏ gom góp suốt bao năm mua bánh mì ngon rẻ, chỗ nào thể kiếm thêm sinh hoạt phí, thức ăn chín giờ tối đều giảm giá, hành lá chôn xuống đất thể giữ tươi lâu, hành tây bỏ nước mọc mầm tỏi… Cô còn vui vẻ chia sẻ cho Ninh Thiển những cuốn truyện tranh thiếu nữ và tạp chí nhỏ cất giữ.
Bên phía Chương Duyệt dường như bận rộn chuyện con cái, sự quản thúc với Ninh Thiển cũng lơi lỏng nhiều.
Ninh Thiển liền đ.á.n.h bạo, lén thuê một căn hộ hai phòng một phòng khách gần trường. Từ cổng trường bộ năm phút là đến, tuy nhà cũ nhưng hướng nam bắc thông thoáng, ánh nắng chan hòa cả ngày, căn phòng sáng sủa ấm áp, trông vô cùng ấm cúng.
Cô vốn định để Lê Uyển dọn sang ở cùng, nhưng thế nào Lê Uyển cũng chịu, một mực bắt cô trả phòng. Ninh Thiển cô suy nghĩ nhiều, bèn thỉnh thoảng giả bộ vô tình ngủ , dùng cách đó để chứng minh bản ẩn ý gì.
Dần dần, nơi trở thành “căn cứ bí mật” của hai mỗi buổi trưa.
Ninh Thiển gọi đồ ăn mà bình thường Chương Nguyệt tuyệt đối sẽ cho cô động gà rán, hamburger, coca. Hai , , thêm cả Lương Tuấn Bạch cứng đầu cứ khăng khăng bám theo, ba đứa trẻ cùng thoải mái ăn uống, xem tivi, mơ mộng bàn bạc về tương lai.
Có thể bạn thích
Vô Tình Chọc Giận Nhà Giàu, Tiểu Bảo Bối Của Lý Thiếu Gia
Vợ Thay Thế Mang Thai Của Thiếu Gia Lạnh Lùng
Thiên Hậu Trỗi Dậy: Không Ai Ngăn Nổi
Ngốc Y Nơi Thôn Dã
Chỉ trong những khoảnh khắc , Ninh Thiển mới thật sự cảm thấy đang sống một cuộc đời tự do. Không tranh đoạt tính toán, nịnh bợ giả dối, kẻ . Cô thể thỏa sức chính , thoải mái, chẳng cần lo sai lời nào, chẳng sợ phát hiện lén ăn vặt, chẳng cần lúc nào cũng cố gắng “đứa trẻ ngoan”, cũng chẳng trói chặt trong những quy củ nghiêm ngặt.
Thời gian như thế hạnh phúc ngắn ngủi, thoáng chốc đến cuối tháng Năm.
Hôm đó, bữa trưa, ai việc nấy. Ninh Thiển như thường lệ sách, bài tập; Lương Tuấn Bạch sát bên cạnh Lê Uyển, cùng bàn luận đề tiếng Anh.
Ánh nắng dịu dàng xuyên qua ô cửa kính, rải khắp căn phòng, đem ấm dễ chịu. Trước trang giấy chi chít chữ, Lê Uyển dần dần thấy mí mắt nặng trĩu. Cô ngả sâu ghế sofa, lặng lẽ tận hưởng sự thư thái của buổi chiều đầy nắng.
Người con gái vốn quen sống trong bóng tối, nay ánh mặt trời phủ lên, vô thức mà chậm rãi khép đôi mắt .
Rồi chẳng mấy chốc, cô chìm giấc ngủ tự nhiên như thở.
Làn gió nhẹ khẽ lùa qua cửa sổ, mái tóc thiếu nữ bay lòa xòa… cũng khiến trái tim Lương Tuấn Bạch rối loạn theo từng nhịp.
Anh khẽ ngẩng mắt, cảnh tượng yên bình dịu , chậm rãi rút điện thoại , lặng lẽ chụp một tấm hình thiếu nữ đang say ngủ.
Ninh Thiển ngoảnh đầu bắt gặp động tác . Cô hiểu tâm tư ẩn giấu của , khẽ hỏi: “Không thấy tiếc nuối ?”
Lương Tuấn Bạch chỉ im lặng cất điện thoại , lắc đầu, giọng nhẹ như gió: “Thiển Thiển, Tiểu Uyển giống chúng .”
Ngày nhập học đầu tiên, Ninh Thiển thấy tư liệu về . Từ đến nay, Lương Tuấn Bạch luôn che giấu quá khéo, ngoan ngoãn như kẻ vô hại. Đây là đầu tiên cô lời thật lòng như .
Cô bật khẽ, nửa như trêu chọc, nửa như thấm thía: “Lần mượn cớ khác, thì ? Người sống mà cứ sợ cái lo cái , thì đúng là đáng đời chẳng bao giờ điều .”
“Thế còn ?” Lương Tuấn Bạch thẳng cô, ánh mắt bình lặng mà sâu xa, “Cậu sống vì chính ?”
Ánh mắt khiến tim Ninh Thiển chấn động, nhưng cô vẫn giả vờ thản nhiên, nhạt: “Sớm muộn gì, tớ cũng sẽ tự do tuyệt đối.”
Anh gì thêm, chỉ lặng lẽ gương mặt đang ngủ say , trong mắt là sự ngưỡng mộ cẩn trọng đến đau lòng.
…
Tháng Năm qua, thời gian như trôi vùn vụt. Còn một tuần nữa là đến kỳ thi đại học, Ninh Thiển gọi về nhà cũ.
Vừa bước cửa, dì Trương thấp giọng nhắc nhở: “Tiểu thư, lão gia đang chờ cô trong thư phòng.”
Trái tim Ninh Thiển thoáng trĩu xuống. Từ nhỏ đến lớn, cô gọi thư phòng ít đến đếm đầu ngón tay, nhưng bao giờ mang điềm lành. Lần , chờ đợi cô sẽ là gì đây?
Cô gượng : “Con .”
Không khí trong thư phòng trầm nặng, như nghiền nát tim .
Ninh Chấn Viễn thèm ngẩng đầu, thậm chí chẳng liếc cô một cái.
Ông mở lời, Ninh Thiển cũng dám lên tiếng. Bao năm sống trong nhà họ Ninh, đối diện với ông, cô vẫn luôn một nỗi kính sợ khó diễn tả.
Huống chi…
Từ khi chuyển trường, cô ít chuyện vượt giới hạn như là lén thuê nhà, tự ý ngủ ngoài qua đêm… Toàn những việc mà Ninh Chấn Viễn và Chương Duyệt tuyệt đối sẽ bao giờ cho phép.
Tự do của cô, hình như quá xa.
Rất lâu , giọng lạnh lẽo mang một chút tình cảm vang lên: “Mấy ngày tới, chuẩn lễ trưởng thành cho , cần đến trường nữa.”
Ninh Thiển ngờ sẽ lời . Dây thần kinh căng chặt trong cô bất giác thả lỏng, cô cúi đầu đáp khẽ: “Vâng, thưa ba.”
“Còn nữa, kỳ thi đại học cần tham gia, sắp xếp khác cho con.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/yeu-trong-yen-lang/chuong-5.html.]
Cô sững sờ, trong thoáng chốc kịp phản ứng.
Không thấy sự đồng thuận, ông ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén như dao: “Trả lời!”
Ninh Thiển mím môi, từ cổ họng nghẹn mấy chữ chống đối: “…Ba, con thi đại học, con học ở Bắc Kinh…”
“Vì con bé bạn đó?” Ông bật lạnh, “Vì một đứa mồ côi nơi nương tựa mà dám cãi ?”
Cô cúi đầu, giọng khẽ như gió: “Ba, con cũng từng là một đứa mồ côi nơi nương tựa.”
Trong mắt ông, câu chính là đại nghịch bất đạo. Ông giận dữ, nắm lấy chiếc đồ trang trí nặng trịch bàn, ném thẳng cô.
Ninh Thiển né tránh, để mặc vật nặng giáng xuống cánh tay đau nhói.
“Nhớ kỹ cho ! Mọi thứ con hôm nay, đều là nhà họ Ninh ban cho! Con bao giờ quyền từ chối! Nếu còn dám thốt một câu chống đối, thì cả đời , con đừng hòng bạn bè nữa!”
Lời đe dọa khiến lòng cô chìm hẳn xuống. Bản cô thế nào cũng , nhưng tuyệt đối thể để Lê Uyển chịu liên lụy.
Cô lập tức quỳ xuống, giọng run run: “Xin ba, là con sai .”
“Đừng tưởng dạo quản, thì con tư cách mặc cả với . Con nghĩ những việc con ? Ta cho con , ở nhà họ Ninh, nếu con c.h.ế.t, con tuyệt đối thể sống! Con bao giờ quyền lựa chọn!”
Ninh Thiển dám thêm lời trái ý nào, chỉ lặp lặp lời xin nhỏ nhẹ.
“Lên gác xép, quỳ phạt!”
Cô hề do dự, lên. Trước khi bước cửa, cô thấp giọng : “Ba, việc con đều theo sự sắp xếp của ba, chỉ xin ba đừng tổn thương bạn con.”
Cô cố chấp lặp nữa: “Ba, con chỉ duy nhất một bạn thôi.”
…
Đêm ngày thi, Ninh Thiển trong xe, nghiêm túc chỉnh cổ áo, soi gương kiểm tra từng chi tiết. Khi chắc chắn để sót điều gì, cô mới bước , lên lầu.
Nơi chẳng xa lạ, trong bốn tháng ngắn ngủi, cô từng đến đây nhiều , cũng từng trải qua bao khoảnh khắc đẽ. Vẫn ngôi nhà nhỏ , chẳng hề đổi , mà trong lòng cô, thứ dường như khác.
Cố gắng khiến bước chân nhẹ nhàng, cô vỗ mặt , gượng nở nụ , gõ cửa.
Cửa lập tức bật mở, như thể bên trong chờ đợi từ lâu.
Lê Uyển ánh mắt rạng rỡ, thốt lên đầy mừng rỡ: “Thiển Thiển!”
Cô kéo vội Ninh Thiển nhà, rót nước, lo lắng hỏi dồn: “Hôm đó rời trở trường, gọi điện, nhắn tin cũng trả lời. Có chuyện gì xảy ?”
Ninh Thiển nhắc những ngày qua, cô lắc đầu, áy náy: “Xin , lo lắng . Mình , chỉ là ba lo lễ trưởng thành… nên…”
“Lễ trưởng thành?” Lê Uyển thoáng bối rối, lập tức bước tới, nhẹ nhàng bóp vai cho cô: “Chắc mệt lắm nhỉ? Để xoa cho.”
“Không .” Ninh Thiển sợ cô nhận sự bất thường, bèn vội đổi đề tài: “Uyển Uyển, ôn tập thế nào ?”
Quả nhiên, cô lôi cuốn ngay. Ngón tay chỉ đống đề thi xong, gương mặt tái nhợt bỗng sáng bừng tự hào: “Thi Đại học Bắc Kinh Thanh Hoa đều thành vấn đề!”
“Thiển Thiển, thầy , định nước ngoài? Không tham gia kỳ thi ?”
Nhớ lời của Ninh Chấn Viễn, Ninh Thiển gượng : “Gia đình sắp xếp cả , yên tâm.”
Lê Uyển vốn giỏi thấu tâm tư khác, nhưng nụ gượng ép quá rõ ràng. Cô lo lắng siết c.h.ặ.t t.a.y bạn: “Thiển Thiển, đang giấu chuyện gì đúng ? Hay là bên gia đình xảy vấn đề gì?”
“Không .”
Ninh Thiển lập tức phủ nhận, che giấu cảm xúc, dịu dàng an ủi: “Yên tâm nhé, nếu việc, nhất định sẽ với . Đừng nghĩ nhiều, hiện tại nhiệm vụ của chỉ là thi thật , đỗ trường thật giỏi.”
“Ừm ừm!” Lê Uyển gật đầu thật mạnh, “Mình nhất định sẽ !”
Đêm hôm , hai cạnh , thủ thỉ những kỷ niệm từ thuở còn ở cô nhi viện. Dù kể kể vô , họ vẫn chẳng thấy chán.
Những viên kẹo năm xưa họ cùng chia sẻ, qua bao năm tháng, vẫn ngọt ngào như ngày đầu.
Sáng hôm , Ninh Thiển đích đưa Lê Uyển đến điểm thi. Cô yên bạn bước cổng trường, đến khi bóng dáng khuất hẳn mới lưng rời .
Và ngay khoảnh khắc , cô bắt gặp Lương Tuấn Bạch.
Anh dường như chạy suốt đường dài, mồ hôi bụi bặm, mệt mỏi hằn rõ gương mặt. Nhìn theo bóng hình ngày càng xa của Lê Uyển, ánh mắt nuối tiếc kiên định: “Lần lỡ , , chắc sẽ bỏ lỡ nữa.”
Ninh Thiển liếc , khẽ nhắc: “Uyển Uyển giống chúng .”
“Đó chỉ là tạm thời.” Anh chậm rãi , giọng như lửa, “Tớ nguyện trở nên giống cô .”
Trong mắt , tràn đầy quyết tuyệt như thể một khi chọn, sẽ đầu.
Ninh Thiển thật lâu, cuối cùng gì.
Trong ba , bề ngoài cô và dường như tất cả, nhưng chỉ Lê Uyển mới sở hữu tự do tuyệt đối.
Mà tự do, luôn quý giá hơn bất cứ điều gì.
Người quản gia tiến tới, khẽ nhắc nhở: “Tiểu thư, đến giờ về .”
Ninh Thiển ngẩng mắt, sâu ánh mắt Lương Tuấn Bạch. Bao lời , nhưng cuối cùng, chẳng thể thốt .
Sinh trong một gia đình bất thường, định sẵn trải qua những việc bất thường. Nhiều chuyện, cô thể chống , cũng thể. Không ai thể thoát , ai quyền từ chối.
Khi màn đêm buông xuống, lễ trưởng thành của Ninh Thiển cũng theo hẹn mà đến.
Dù chính tay cô chuẩn , nhưng vẫn ngạc nhiên khi buổi tiệc xa hoa quá mức, phô trương đến lạ. Ninh Chấn Viễn gần như mời hết cả giới thượng lưu đến tham dự.
Ninh Thiển danh sách dài dằng dặc. Có quen, lạ, khuôn mặt quen thuộc, cũng gương mặt xa lạ, trong lòng bỗng dấy lên một dự cảm bất an.
Chỉ là một lễ trưởng thành thôi, cô bản lĩnh để khiến nhiều như đến.
Chẳng lẽ… còn chuyện khác sắp xảy ?
Cô trầm ngâm suy nghĩ lâu.