Yêu Trong Yên Lặng - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-12-17 14:24:02
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngôi trường mới mà Ninh Thiển chuyển đến chỉ là một trường cấp ba bình thường, đúng chuẩn mực, chẳng gì nổi bật. Trong mắt bạn học cũ của cô, nơi chỉ dành cho đám “nhà nghèo” mới học. Ninh Thiển chỉ liếc một cái nhanh chóng thủ tục nhập học, chẳng hề do dự.
Chính sự bình thường mang đến cho cô cảm giác thoải mái từng . Ở đây những ánh mắt soi mói, những nụ ẩn chứa ẩn ý khó hiểu, cảnh ngấm ngầm ganh đua, càng những lời nịnh nọt, tâng bốc dẫm đạp lẫn để so bì hơn thua. Lần đầu tiên trong mười mấy năm sống ở nhà họ Ninh, Ninh Thiển cảm thấy cả thả lỏng, nhẹ nhõm đến mức ngay cả khí hít thở cũng trong lành và tự do hơn.
Cô vốn quen với việc sống một , nên ở trường mới cũng chẳng ý định kết bạn.
Việc quen Lương Tuấn Bạch là một sự tình cờ. Ngay trong kỳ thi khảo sát đầu năm, cô đạt thủ khoa trường, còn Lương Tuấn Bạch chỉ kém cô đúng một điểm, xếp thứ hai.
Giáo viên chủ nhiệm sớm cả hai phận đơn giản, cũng đoán rằng tương lai họ chẳng theo con đường thi đại học thông thường, thế là sắp xếp cho hai cùng bàn. Như , cũng cắt đứt luôn những mơ mộng mù quáng của đám học sinh khác.
Mười bảy tuổi, Lương Tuấn Bạch nổi bật rực rỡ chẳng kém ai, nhưng là kiểu thật sự lạnh nhạt, chẳng mấy khi nể mặt dịu dàng với bất kỳ ai. Dù thế, vẫn tránh khỏi việc tìm cách tiếp cận, bày tỏ.
Có thể bạn thích
Vô Tình Chọc Giận Nhà Giàu, Tiểu Bảo Bối Của Lý Thiếu Gia
Vợ Thay Thế Mang Thai Của Thiếu Gia Lạnh Lùng
Thiên Hậu Trỗi Dậy: Không Ai Ngăn Nổi
Ngốc Y Nơi Thôn Dã
Một buổi sáng, Ninh Thiển nhẫn nại dọn sạch cả ngăn bàn đầy ắp thư tình và sôcôla. Ban đầu, cô còn trực tiếp ném chúng thùng rác ngay mặt . chỉ một , giáo viên chủ nhiệm kín đáo nhắc nhở, bảo cô đừng bạn học tổn thương, nhất nên khéo léo xử lý, đừng ảnh hưởng đến tâm trạng ôn thi đại học của họ.
Ninh Thiển mà tức đến bật . Rõ ràng là họ gây phiền phức cho cô, mà ngược còn yêu cầu cô nghĩ cho kỳ thi của họ ?
Dù trong lòng bất công đến , đó cô cũng ném thẳng nữa, chỉ nhét hết đống thư tình cặp, đường về nhà tiện tay vứt sạch thùng rác.
Trùng hợp , bàn của Lương Tuấn Bạch cũng chất đầy thư tình và quà vặt. Anh im lặng thu dọn gọn gàng, bắt gặp ánh mắt mệt mỏi, chán nản của Ninh Thiển. Bất chợt, mở miệng: “Hay là… chúng quen .”
Cả hai đều thông minh, thừa hiểu “quen ” ở đây thật là ý gì. Thế là, một thỏa thuận đơn giản, họ công khai cùng xuất hiện vài trong trường. Quả nhiên, từ đó chẳng còn ai nhét thư tình tặng quà nữa.
Có thể chặn cả một đám “đào hoa thối” phiền toái, Ninh Thiển đương nhiên thấy dễ thở hơn nhiều.
Không khí năm cuối cấp lúc nào cũng căng thẳng, nhưng Ninh Thiển vốn giỏi chịu áp lực, trong bầu khí học hành chẳng thấy khó khăn gì.
Một buổi sáng sớm giờ tự học, cô vươn vai vận động một chút. Chờ bạn học trong lớp về gần hết, cô mới lười biếng dậy định xuống căn-tin ăn sáng.
Khi ngang qua văn phòng giáo viên, bên trong vọng giọng cầu xin yếu ớt xen lẫn tiếng quở trách, mơ hồ nhưng vẫn rõ là đang xảy chuyện.
Đã lớp 12 , thầy cô còn đối xử với học sinh như ?
Ninh Thiển nhịn , tò mò liếc . chỉ một ánh mắt thôi, cả cô chợt sững .
Người đó…
Cô kìm nén nỗi hồi hộp, thử khẽ gọi: “… Uyển Uyển?”
Cô gái đang cúi đầu lắng tiếng mắng mỏ ngơ ngác . Dường như ngạc nhiên khi gọi tên . Khuôn mặt nhỏ nhắn, xanh xao và gầy gò hiện đầy vẻ mờ mịt, bất an.
Mười mấy năm xa cách đủ để đổi một con , nhưng Ninh Thiển chỉ cần một ánh nhận Lê Uyển.
Từ khi năm tuổi, Lê Uyển một gia đình khác nhận nuôi, hai từng gặp . Cùng ở thủ đô, chẳng quá lớn nhưng cũng chẳng hề nhỏ, mà suốt bao năm trời, họ bao giờ chạm mặt.
Quên luôn cả chuyện ăn sáng, Ninh Thiển bước nhanh tới, giọng khẩn trương: “Uyển Uyển, thật sự là !”
Dường như lúc Lê Uyển mới tỉnh táo , trong mắt thoáng hiện lên một tia vui mừng xen lẫn xúc động. Giọng cô nhỏ nhẹ run run: “Thiển… Thiển Thiển.”
Vị giáo viên đang trách mắng Lê Uyển thoáng khựng . Ông ngẩng đầu gương mặt nhu nhược, thấp kém của Lê Uyển, sang Ninh Thiển như một thiên chi kiêu t.ử tỏa sáng, nổi bật hơn . Toàn ông như nghẹn , ngay cả những lời trách cứ đang miệng cũng thốt nổi.
Chỉ cần đống đơn xin chuyển trường vứt tán loạn đất, Ninh Thiển đoán tám phần câu chuyện. Cô nhặt lên một tờ, che chở kéo Lê Uyển lưng, cố nén giận mà chất vấn: “Chuyện là ?”
Khí thế kiêu căng của thầy phút chốc tan biến, vội vàng nịnh: “Ninh tiểu thư, thì là bạn của em . Em chuyển TSng đây học, chỉ là…” Ông vò tay lấy lòng, “… chỉ là thiếu chút thủ tục.”
Ninh Thiển thừa cái gọi là “thủ tục” thực chất là gì, chẳng qua là thiếu tiền. Cô lạnh lùng bật : “Thủ tục em sẽ lo. Còn bây giờ, thầy lập tức duyệt đơn chuyển trường cho Lê Uyển, chuyển học bạ sang ngay! Nếu chậm trễ lỡ kỳ thi đại học, thầy gánh nổi trách nhiệm ?”
Những năm sống trong nhà họ Ninh, theo bên Chương Duyệt học lễ nghi, rèn cho cô khí thế uy nghiêm, chỉ cần lạnh mặt đủ khiến khác rét mà run. Thầy giáo cô quát thẳng mặt, đành vội vàng lo liệu, dám lề mề thêm.
Chưa đến hai mươi phút, bộ thủ tục chuyển trường của Lê Uyển xong, học bạ cũng cập nhật ngay. Ninh Thiển cẩn thận kiểm tra vài lượt, chắc chắn vấn đề gì mới kéo bạn khỏi văn phòng, thậm chí chẳng buồn thêm thầy lấy một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/yeu-trong-yen-lang/chuong-4.html.]
Chỉ mới gặp đầy nửa tiếng, Ninh Thiển rõ ràng cảm nhận sự dè dặt và bất an của Lê Uyển. Cô dường như quen với im lặng, quen với co cụm, ngay cả khi quan tâm cũng chẳng dám thả lỏng, đôi mắt to sáng lấp lánh chỉ còn đầy lo âu và ngập ngừng.
Những năm qua, rốt cuộc cô trải qua những gì?
Ở quán ăn sáng cổng trường, Ninh Thiển gọi đồ, lập tức nắm tay bạn, tuôn một tràng đầy những thắc mắc trong lòng: “Uyển Uyển, rốt cuộc là chuyện gì? Đã học đến lớp 12 , đột ngột chuyển trường? Những năm qua sống thế nào? Còn dì , bà mặc kệ như ?”
Vừa đến đó, mắt Lê Uyển lập tức đỏ hoe. Cô lau loạn mặt, nghẹn ngào: “Tớ… chuyện dài lắm…”
Trong lúc ăn sáng, Ninh Thiển cũng đại khái những năm tháng gian nan mà bạn trải qua.
Nhìn Lê Uyển lặng lẽ cúi đầu ăn, lòng cô thắt . Cô từng nghĩ, thì bạn sống khổ sở đến , cơm chẳng đủ no, áo chẳng đủ ấm, tuổi còn nhỏ lo chuyện mưu sinh. Đáng lẽ tuổi hồn nhiên tươi sáng, mà hết đến khác chỉ nghĩ xem bữa kiếm . Cao hơn mét sáu mà cân nặng tới bốn mươi ký, gầy guộc đến mức như chỉ cần một cơn gió cũng thể cuốn .
Càng , tim Ninh Thiển càng nhói đau.
Lê Uyển ăn một mạch hết bát cháo bát bảo, thêm hai chiếc quẩy, ba cái bánh bao, một quả trứng mới buông đũa. Ngẩng lên bắt gặp ánh mắt Ninh Thiển, cô vội vàng giải thích: “Tớ… tớ lúc nào cũng ăn nhiều . Tớ sẽ trả tiền.”
Nói , cô hấp tấp lục tìm trong chiếc cặp cũ bạc màu.
Ninh Thiển thoáng thấy cái ba lô sờn đến trắng cả vải, cổ họng chợt nghẹn . Cô hít sâu một , giữ chặt lấy cặp của bạn, chậm rãi : “Uyển Uyển, từ nay về , sẽ lo chuyện ăn no mặc ấm nữa.”
Lê Uyển rõ ràng quen với việc với , cúi đầu bối rối, ngón tay xoắn chặt vạt áo.
“Uyển Uyển, chúng vẫn là bạn, ?”
“… Ừm.”
“Vậy thì đừng dè dặt với tớ, ?”
Lê Uyển đáp, chỉ vặn áo nhanh hơn. Rồi như lấy hết can đảm, khẽ thì thầm: “Thiển Thiển… chúng lớn . Tớ… tớ nghĩ chúng nên bạn nữa.”
“Sao thể? Chỉ vì lớn lên thôi ?” Ninh Thiển thẳng cô, giọng bình tĩnh, “Cậu đang bận tâm đến phận của tớ ư?”
Lê Uyển cứng họng, trả lời thế nào.
Con gái ở tuổi mười bảy vốn nhạy cảm và dễ tự ti. Cùng trang lứa, một sáng chói rực rỡ, một âm u lặng lẽ; một gia thế hiển hách, một loay hoay chẳng bữa mai ở . Hai thế giới cách biệt, dường như chẳng thể giao , càng xứng giao . Những cách như ngọn núi thể vượt, mà cái giá trả khi cố gắng trèo qua, cô nếm trải , trong mùa hè năm , bên Chu Cẩn Ngôn.
Ninh Thiển siết c.h.ặ.t t.a.y bạn, đơn giản nhưng kiên định: “Uyển Uyển, bất kể thế nào, mãi mãi là bạn duy nhất, cũng là bạn nhất của tớ.”
Lời cô chân thành thể nghi ngờ. Lê Uyển ngây ôm cặp, bỗng nước mắt lã chã rơi: “Thiển Thiển… thật , tớ từng lén về tìm . Lúc dì nhà, tớ vụng trộm . Viện trưởng Dương nhận một gia đình , bảo tớ đừng nhớ nữa. Khi tớ buồn lắm… Tớ chẳng ngờ hôm nay gặp , hơn nữa còn trong cảnh thế … Cậu… mấy năm nay sống ?”
Ninh Thiển khẽ vỗ lưng bạn, chọn lọc kể chuyện những năm cô ở nhà họ Ninh.
Khi đến việc mỗi ngày cô học suốt mười lăm tiếng, lông mày Lê Uyển nhíu chặt, cuối cùng dè dặt, như sợ cô giận: “Ba … quá nghiêm khắc .”
Thấy bạn năng cẩn thận đến , lòng Ninh Thiển càng xót xa. Cô dứt khoát: “Uyển Uyển, gì cứ thẳng với tớ. Đừng lo lắng điều gì, chứ?”
Dưới ánh mắt khích lệ của bạn, Lê Uyển mím môi, cuối cùng mới lấy hết dũng khí thốt : “Mỗi ngày bắt học mười lăm tiếng… chẳng là hành hạ … cha nào khắt khe với con đến chứ…”
Chỉ thôi, Ninh Thiển tình bạn của họ, thật từng mất .
Có lẽ chính vì hết, mà đường trường, cô rõ ràng cảm thấy cách nơi Lê Uyển bớt nhiều, thậm chí còn nở một nụ với .
Tình bạn giữa những cô gái luôn đến nhanh, đầy một tuần, hai thiết như xưa.
Đến chiều thứ Sáu, khi thấy Lê Uyển chuẩn về, Ninh Thiển vội gọi với: “Uyển Uyển, để tớ đưa về nhé!”
Lê Uyển thoáng khựng , vội xua: “Không cần , tớ xe buýt về, nhanh lắm.”
Ninh Thiển nhất quyết: “Xe buýt nhanh bằng tớ đưa? Đi thôi!”
Lê Uyển yên, vẻ mặt khó xử: “Thật sự cần…”
Ninh Thiển nghi hoặc, bạn: “Tại ? Cậu sợ phiền tớ ? Không ! Tớ gọi xe về, bắt tài xế đưa .”
Mặc cho Ninh Thiển năn nỉ thế nào, Lê Uyển cũng chịu, cuối cùng cô đành bất lực, chỉ kịp dặn: “Vậy thứ Hai gặp nhé.”
“Ừm.”
Cả cuối tuần, Ninh Thiển cứ thấy gì sai sai. Cô liền cho lén tìm hiểu chỗ ở của Lê Uyển. Đến khi thấy khu tập thể cũ nát , cô bỗng chốc hiểu .
Sáng thứ Hai, Lương Tuấn Bạch xin nghỉ cả tuần trường. Thoáng thấy Lê Uyển, đôi mắt lạnh lẽo thường ngày của dừng cô thật lâu.
Ninh Thiển nhận ngay ánh , liền nhanh chóng, kín đáo chắn ngang.
Thế nhưng từ hôm đó, Lương Tuấn Bạch thật sự nhập vai “bạn trai giả” của Ninh Thiển, từ thái độ hờ hững đây biến thành bám riết chẳng rời.
Ban đầu Ninh Thiển kịp phản ứng, dần mới hiểu, tên thích , mà là để mắt đến Lê Uyển !
Thế nhưng, sự quan tâm mập mờ , Lê Uyển chẳng hề nhận . Cô chỉ nghĩ bữa sáng mang đến mỗi ngày là vì nể tình bạn của Ninh Thiển, tiện thể đưa cho mà thôi.
Sau nhiều ám chỉ mà chẳng gì, Lương Tuấn Bạch bức bối rõ, nhưng cuối cùng vẫn ngậm ngùi nuốt ánh mắt cảnh cáo của Ninh Thiển.
Trước kỳ thi đại học định đoạt cả tương lai, bất cứ thứ tình cảm nào… đều chẳng đáng để nhắc đến.