Yêu Trong Yên Lặng - Chương 33
Cập nhật lúc: 2025-12-17 14:24:32
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ninh Thiển tỉnh thì mặt trời dần xuống núi.
Cô phát hiện giường, sạch sẽ, vương chút hương t.h.u.ố.c thoang thoảng.
Rõ ràng, lúc cô hôn mê, Trần Thiên Dã cô tắm rửa, còn cẩn thận bôi thuốc.
Cô quên mất rốt cuộc ngất từ lúc nào, chỉ còn nhớ rõ cái “trừng phạt” lạnh lẽo đến rùng của tối qua.
“Chị, chị tỉnh , cảm thấy thế nào?”
Giọng của Trần Thiên Dã vang lên từ một bên. Lúc Ninh Thiển mới phát hiện vẫn đang ôm lấy eo . Theo bản năng, cô định đẩy , nhưng động một chút, cả liền đau đến nghiến răng nghiến lợi.
“Hụ…”
Tiếng rên kịp bật thì bàn tay ấm áp, mạnh mẽ của áp lên lưng cô, nhẹ nhàng x** n*n, giọng khàn khàn dịu xuống: “Chị khó chịu ? Đừng động, để em xoa cho chị.”
Khó chịu ư?
Có thể bạn thích
Vô Tình Chọc Giận Nhà Giàu, Tiểu Bảo Bối Của Lý Thiếu Gia
Vợ Thay Thế Mang Thai Của Thiếu Gia Lạnh Lùng
Thiên Hậu Trỗi Dậy: Không Ai Ngăn Nổi
Ngốc Y Nơi Thôn Dã
Nói nhảm!
Ninh Thiển hung hăng trừng mắt , bực bội : “Rót nước.”
Chính cô cũng giật bởi giọng khàn đặc chẳng giống chút nào.
Trần Thiên Dã lập tức xoay xuống giường, bưng cốc nước đặt sẵn tủ đầu giường, đưa tới bên miệng cô: “Chị, uống .”
Hắn còn chu đáo cắm sẵn ống hút.
Ninh Thiển ngậm lấy, tu một cạn sạch, cổ họng khô khốc rát buốt mới dễ chịu hơn phần nào.
Trần Thiên Dã khẽ chạm gò má cô, hỏi: “Uống thêm ? Có xuống ăn chút gì ?”
Quả thật cô đang đói, nhưng chỉ lắc đầu, chẳng buồn đáp .
Hắn vòng tay ôm eo cô, giọng mang theo mười phần dịu dàng: “Chị tiện xuống lầu ? Vậy để em ôm chị xuống nhé. Đêm qua là em quá đáng thật… nhưng lời chị khi , thật sự em đau quá, nên em mới kiềm chế . Là em sai.”
Ninh Thiển chẳng buồn , dứt khoát đưa tay bịt tai, nhắm chặt mắt.
Trần Thiên Dã thấy , dứt khoát bế thẳng cô lên: “Chị, đừng ngủ nữa, chị ngủ cả ngày . Xuống ăn một chút , ăn xong ngủ thì hãy ngủ tiếp.”
Cô chẳng còn chút sức lực nào, cũng lười phản kháng, mặc ôm xuống tầng một.
Bữa tối chuẩn sẵn. Hắn múc súp, gắp thức ăn đặt bát cho cô: “Chị, ăn nhiều một chút.”
Ninh Thiển chằm chằm bàn thức ăn, im lặng . Từ tới nay cô vẫn tràn đầy tinh lực, gì cũng chu . Ngay cả một bữa cơm cũng thế, lúc cô còn đang ngủ mê man, lo liệu đấy. Một như , nếu đem tinh lực đặt những việc khác, đáng sẽ tạo nên bao thành tựu. Vậy mà tiêu hao tất cả chỉ để trói buộc cô.
Cô khẽ thở dài, cầm đũa lên ăn cơm.
Trần Thiên Dã như thở phào, mỉm : “Chị, ngoan lắm.”
Ninh Thiển chẳng thèm để tâm, cúi đầu ăn, một câu cũng đáp.
Hắn cô lạnh nhạt phũ phàng, nhưng thấy mất mặt, ngược còn cô đến si mê, nhịn mở miệng: “Chị, chị quá… Em hối hận vì tháo camera giám sát. Nếu thể ghi , chắc chắn chị cũng sẽ thấy đến thế nào.”
Lời trắng trợn đến mức vô liêm sỉ.
Mặt Ninh Thiển đỏ bừng, giận dữ trừng : “Câm miệng!”
nào chịu câm, ánh mắt nóng bỏng thẳng cô: “Chị nhớ những tấm ảnh, những đoạn video của chúng ? Sáu năm chị rời , mỗi khi nhớ chị, em xem xem . Chị thật sự quá , bất cứ khi nào cũng đến mức dứt mắt .”
Lời lẽ phần điên cuồng khiến Ninh Thiển lập tức nhớ đến căn phòng chứa sách gác mái. Cô tức đến trợn tròn mắt: “Cút ngay!”
“Em cút.” Hắn nắm chặt lấy tay cô, ánh mắt sâu thẳm chứa là si mê như nhấn chìm cô: “Chị, chị như , em thể buông tay? Từ giây phút đầu tiên gặp chị, em nhận định . Dù chị hận, nhưng chị từng yêu em…”
“Cậu nhầm .” Ninh Thiển chút do dự cắt ngang, tránh ánh của , lạnh lùng : “Người yêu là , mà là cảm giác che chở mang cho cô gái mười tám tuổi. Cậu chỉ là một cái bóng.”
“Em .” Trần Thiên Dã cúi xuống hôn lên tay cô, giọng kiên định: “ cảm giác đó cũng là một phần của em. Chị thích sự che chở em mang , chẳng vẫn là thích em ? Chị gì em cũng sẽ cho. Dù cách của em cực đoan, nhưng tình yêu của em từng đổi. Trên đời , sẽ ai yêu chị nhiều hơn em .”
Ninh Thiển suýt bật vì độ mặt dày của , rút tay , hờ hững : “Trần Thiên Dã, lúc nào cũng tự tin quá mức. rõ cho , trừ khi thời gian thể ngược, bằng , vĩnh viễn khả năng. Cậu ép buộc giữ bên cạnh, trốn thoát, nhận thua. tất cả chỉ dừng ở đó mà thôi.”
Ngực phập phồng kịch liệt. Ánh mắt rơi xuống vệt hôn đỏ rực chi chít cổ cô, nhớ từng tiếng r*n r* triền miên đêm qua, rõ ràng thể họ ăn khớp đến thế, mà lời cô lúc tuyệt tình như d.a.o găm xoáy tim. Một cơn oán hận bốc thẳng lên, nhưng cố kìm nén, thấp giọng.
“Chị, ăn cơm . Không nữa.”
Ninh Thiển dửng dưng : “Trần Thiên Dã, thể khống chế thứ quan tâm, thắng. Cậu thể giữ bên cạnh, cũng nhận. thể quản trái tim . Gần hai năm , đối diện hiện thực , đừng ép nữa. Cứ mà qua ngày thôi.”
Nói , cô cúi đầu ăn cơm, chẳng buồn thêm lấy một .
Trần Thiên Dã gương mặt lạnh lùng , bàn tay siết chặt, nhưng nhanh liền khẽ mỉm như chẳng gì: “Chị, uống canh .”
…
Đêm đó, cả hai đều ngủ, cũng chẳng ai thêm một câu.
Ninh Thiển ngủ quá nhiều, cứ thế trừng mắt trần nhà đến tận sáng, dậy chuẩn .
Trần Thiên Dã cũng theo đó dậy, im lặng chọn trang phục cho cô, chuẩn bữa sáng, ánh mắt lạnh lẽo của cô, sắp xếp xe đưa cô tới công ty.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/yeu-trong-yen-lang/chuong-33.html.]
Trước khi cửa, cúi xuống chạm môi lên môi cô, giọng trĩu nặng buồn thương: “Chị, em sẽ luôn với chị, đến mức chị tha thứ cho em.”
Ninh Thiển thật sự chẳng thừa một lời, lùi một bước thẳng bước lên xe.
Xe nhanh chóng rời khỏi khu biệt thự.
Trần Thiên Dã hồi lâu, lấy điện thoại gọi : “… Đừng để cô phát hiện đang giám sát.”
Không bên đáp gì, ngừng , giọng thấp trầm, mang theo u ám: “Có một việc cần , nhớ tuyệt đối kín đáo.”
Cúp máy, chăm chú màn hình khóa điện thoại với tấm ảnh của Ninh Thiển, khóe môi từ từ nhếch lên, nở một nụ lạnh.
Hắn còn kiên nhẫn đặt cược bằng thời gian nữa. Trên đời nhiều biến , sẽ để thêm sơ hở nào. Lần , nhất định khiến Ninh Thiển buông bỏ tất cả cảnh giác, , triệt để chấp nhận .
Vừa bước xuống xe, sự che chắn của Tiểu Dương, Ninh Thiển liền lặng lẽ đến một bệnh viện tư nhân.
Trong lúc chờ kết quả, cô cứ chằm chằm chiếc đồng hồ chỉ sang mười giờ, lòng bồn chồn yên. Cô nhịn hỏi y tá: “Xin hỏi, còn chờ bao lâu nữa mới kết quả? Có thể nhanh hơn ?”
Nhân viên y tế tra máy tính một lúc đáp: “Cô Ninh, vẫn cần một tiếng rưỡi nữa. Nếu cô gấp, thể để điện thoại, kết quả sẽ tự động gửi về. Hoặc cô để địa chỉ, chúng sẽ chuyển phát đến tận nơi.”
“Không cần.” Ninh Thiển lập tức từ chối chút do dự.
Điện thoại của cô Trần Thiên Dã giám sát, dám để kết quả gửi thẳng đó? Huống hồ sắp mười hai giờ, sẽ đến công ty, nếu chẳng may bắt gặp thì chẳng lộ tẩy !
Thực , cô tin lời bác sĩ gia đình “ cả”, càng tin kết quả kiểm tra qua loa hôm đó.
Cô và Trần Thiên Dã, tuyệt đối nên con. Ít nhất, trong thời điểm , càng thể.
Một đứa trẻ, đáng lẽ sinh trong yêu thương và mong đợi, chứ trong oán hận và mâu thuẫn. Một sinh mệnh vô tội, nên gánh chịu những điều nặng nề .
…
Kim đồng hồ nhích qua con mười hai, Trần Thiên Dã xuất hiện trong thang máy.
Nhìn bóng dáng quen thuộc hiện lên trong màn hình giám sát, tim Ninh Thiển bỗng đập thình thịch. May mắn là cô về công ty từ mười phút , càng may mắn là luôn đúng giờ, bao giờ đến sớm muộn. Nếu …
Nghĩ đến kết quả kiểm tra , Ninh Thiển chỉ thể thở dài thật sâu.
Hai phút , cửa phòng việc vang lên tiếng gõ. Trần Thiên Dã chút khách khí đẩy cửa bước , giọng đầy tự nhiên: “Chị, em đây.”
Ninh Thiển khéo léo che giấu cảm xúc, cố như chuyện gì: “Ừ.”
Hắn lượt bày hộp cơm bàn, gọi cô cùng ăn.
Hai đều ăn ý, hề nhắc đến những gì xảy cuối tuần, chỉ lặng lẽ cúi đầu ăn cơm.
Bữa trưa gần xong, Trần Thiên Dã dậy rửa hoa quả. Chờ Ninh Thiển ăn xong, bưng đĩa trái cây cắt gọn gàng mang , còn tinh tế chuẩn cả nĩa nhỏ cho cô dễ dùng.
Ninh Thiển sofa nhẩn nha ăn trái cây, ánh mắt bất giác dõi theo bóng dáng đang thu dọn bàn ăn.
Ánh nắng trưa chan hòa xuyên qua cửa sổ sát đất, phủ lên thứ một tầng ánh sáng dịu dàng mơ hồ. Ngay cả Trần Thiên Dã cũng ngoại lệ. Hôm nay mặc đồ thường phục giản dị, gương mặt vốn trẻ trung nay càng giống một sinh viên, tràn ngập khí thanh xuân rạng rỡ.
Chính vì những hành động và dáng vẻ , Ninh Thiển thường quên mất rằng thực mới chỉ hai mươi bốn tuổi.
Trong giây lát, cô chợt ngẩn .
Như nhận ánh mắt cô, Trần Thiên Dã đầu, nở một nụ .
Nụ hồn nhiên, chân thành, chẳng chút phòng như một mũi tên b.ắ.n thẳng tim cô. Ninh Thiển vội cúi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chua quá.”
Tiếng của cô khẽ, nhưng vẫn rõ. Trần Thiên Dã liền tiến gần, hai tay chống lên đùi cô, ngẩng đầu mỉm dịu dàng, ánh mắt mang chút tò mò: “Chị, cái gì chua cơ?”
Khoảng cách quá gần.
Ninh Thiển chỉ cảm thấy bản như sắp chìm trong trong ánh mắt sâu thẳm của . Cô nuốt khan một ngụm, theo bản năng đẩy : “Không gì. buồn ngủ , nghỉ trưa đây.”
Nhìn thấy vành tai cô đỏ ửng, Trần Thiên Dã khẽ chớp mắt, nhanh chóng bước theo, nhân lúc cô kịp phản ứng hôn khẽ lên má: “Chị, chúc ngủ ngon.”
Ninh Thiển ngã xuống giường, đầu óc rối bời.
Không kìm , cô nghĩ: nếu những chuyện , thực Trần Thiên Dã thật sự giống một bình thường, sáng sủa, ấm áp, tích cực, chu đáo. Lại thêm gương mặt trời phú, bảo cả công ty ai cũng mê hoặc.
Thậm chí, cô nhớ thời niên thiếu, bản từng mơ tưởng về hình mẫu bạn trai tương lai…
Ý nghĩ lóe lên, Ninh Thiển lập tức ép xua . Cô nhắm chặt mắt, định ngủ trưa, nào ngờ cửa phòng mở .
Trần Thiên Dã thản nhiên leo lên giường, trán khẽ cọ má cô, tay mò lấy điều khiển điều hòa, miệng còn lẩm bẩm: “Chị, chỉnh về 23 độ? Một lát nữa tỉnh dậy sẽ khó chịu đó.”
“Cậu đừng cạnh thì nhiệt độ là đủ .” Cô nhắm mắt, thèm để ý tới .
coi như , vòng tay ôm lấy eo cô, khẽ : “Chị, chị từng nghĩ đến cảnh bạn trai ?”
Tim Ninh Thiển khẽ run lên. Chẳng lẽ suy nghĩ cô ? Vừa nãy cô cũng đang nghĩ đến vấn đề đó… Bị ma xui quỷ khiến, cô theo dòng suy nghĩ trôi vài giây, nhưng nhanh ý thức .
Cô mở mắt, thẳng : “Cậu gì?”
Trần Thiên Dã ánh mắt dịu dàng: “Chị, ăn cơm cùng , xem phim, chơi, l*m t*nh… những việc giữa các cặp đôi, chắc chị cũng từng tưởng tượng qua, đúng ?”
…
Đôi lúc, Ninh Thiển thật sự bội phục cái cách thể thản nhiên nhắc đến chuyện giường như chuyện thường nhật. Cô thẳng thừng cắt lời: “ ngủ.”
“Không vội mà.” Hắn giữ lấy bờ vai cô, nghiêm túc thẳng mắt: “Chị, tình yêu tình mà chị mong , em đều thể cho chị. Em sẽ cố gắng hơn, giải quyết phiền não cho chị, dù là ở công ty trong cuộc sống, chỉ cần mỗi ngày chị với em là đủ.”
Hắn cúi xuống chạm nhẹ môi cô, dịu dàng thì thầm: “Chị, sẽ một ngày, chị thể rời xa em, chỉ thể dựa một em.”
Ninh Thiển vội nghiêng mặt tránh , trái tim run rẩy. Cô hề hoài nghi lời . Từ đến nay, Trần Thiên Dã in dấu quá sâu trong cuộc đời cô, kéo dài dai dẳng đến mức cô chẳng còn sức để yêu, chẳng còn quyền để yêu khác. Nếu bỏ qua quá khứ, thì quả thật là một bạn đời hảo.
Ý nghĩ khiến cô hoảng hốt. Từ khi nào mà giới hạn của kéo xuống thấp đến ?
Dưới sự ép buộc buông, khi thì ngọt ngào, khi tàn nhẫn, từng bước một, cô lùi, nhượng bộ, thậm chí chẳng nhận bản từ lúc nào thôi chống cự…
Trong vô hình, đỉnh cao, để cô gần như cam tâm tình nguyện để dắt mũi.
Một luồng khí lạnh đột ngột dâng lên sống lưng. Thật quá nguy hiểm!
Trần Thiên Dã nhanh chóng nhận sự đổi của cô, bởi sắc mặt Ninh Thiển trông thấy.
Hắn siết chặt vòng tay, giọng trầm ấm: “Chị, động lực để em sống luôn hai thứ, một là Ninh Chấn Viễn sụp đổ, hai là ở bên cạnh chị. Giờ thứ ngã ngũ, phần đời còn , em chỉ sống cùng chị thôi.”
Lời thật sự quá động lòng. Trái tim Ninh Thiển run rẩy, cô tự chủ liếc .
Trần Thiên Dã dường như nắm bắt tín hiệu, cúi xuống hôn mạnh lên môi cô một cái, : “Được , ngủ trưa thôi, nhắc chuyện nữa. Chị, ngủ ngon.”
Ninh Thiển mặt sang, lựa chọn nhắm mắt .