Yêu Trong Yên Lặng - Chương 26

Cập nhật lúc: 2025-12-17 14:24:25
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ninh Thiển ngủ liền một mạch suốt một ngày một đêm, giấc ngủ coi như tất cả. Khi mở mắt , mặt trời lên đến đỉnh đầu.

Ánh nắng ấm áp len lỏi qua cửa sổ, chiếu phòng ngủ. Cô vẫn còn chút ngơ ngẩn, chậm rãi dậy, cảm giác hai ngày nay cứ như trải qua một cơn ác mộng.

Thế nhưng chỉ cần cử động nhẹ thôi, cơ thể liền truyền tới từng đợt đau nhức. Đầu óc mơ hồ lập tức tỉnh táo hẳn, ác mộng, tất cả đều là thật!

lúc , Trần Thiên Dã xuất hiện ở cửa, dường như tính toán chuẩn xác thời điểm cô thức giấc. Hắn nở nụ dịu dàng: “Chị, chị tỉnh . Có đói ? Xuống ăn cơm nhé, em món cá kho chị thích nhất.”

Nghe giọng ôn hòa , nụ rạng rỡ , quả thật giống hệt như cơn ác mộng chỉ là ảo giác.

Ninh Thiển cúi mắt, đáp lời, lặng lẽ xuống giường, rửa mặt thẳng xuống nhà ăn cơm.

“Chị, ăn nhiều cá một chút.” Trần Thiên Dã dịu dàng gắp miếng cá gỡ sạch xương đặt bát cô. “Em thử cách nấu mới, chị chắc chắn sẽ thích.”

Ninh Thiển im lặng, chỉ cúi đầu ăn cơm.

Không nhận phản ứng từ cô, cũng tỏ thất vọng, vẫn vài câu vu vơ, nhưng càng càng nhỏ dần, cuối cùng rơi trầm mặc.

Có thể bạn thích

 

Vô Tình Chọc Giận Nhà Giàu, Tiểu Bảo Bối Của Lý Thiếu Gia

 

 

Vợ Thay Thế Mang Thai Của Thiếu Gia Lạnh Lùng

 

 

Thiên Hậu Trỗi Dậy: Không Ai Ngăn Nổi

 

 

Ngốc Y Nơi Thôn Dã

 

“Chị, chị chiến tranh lạnh với em ?”

Ninh Thiển buông đũa, giọng thản nhiên: “ lười chơi mấy trò trẻ con đó với .”

Đôi mắt Trần Thiên Dã lập tức sáng lên, mang theo niềm vui khó giấu: “Chị đối xử với em thật .”

Ninh Thiển chẳng hiểu thế nào gọi là “”, cô cúi đầu, tiếp tục lặng lẽ ăn cơm.

Ăn xong, cô bỏ đũa dậy, thẳng ban công, ngả xuống ghế , nhắm mắt tắm nắng.

Trần Thiên Dã dọn dẹp xong bếp, bưng đĩa hoa quả tới. Nhìn ánh mặt trời gay gắt ngoài , khẽ cau mày, giữa mùa hè nắng nóng thế , phơi nắng gì.

Hắn đặt đĩa hoa quả xuống, tiện tay kéo rèm che nắng: “Chị, trời nóng thế mà chị cũng chịu , sợ đen da ?”

Ninh Thiển chẳng buồn mở mắt.

Thấy thế, liền chen cùng một chiếc ghế, tay chân quấn lấy cô.

Ninh Thiển lập tức mở mắt, mặt chút cảm xúc: “Không em nóng ? Buông tay.”

“Em buông. Dù nóng đến mấy, chỉ cần ở bên chị, em cũng cam lòng.”

Hơi thở vốn nóng, thêm cái ôm chặt của khiến cô khó chịu. Cô bực bội dậy định bỏ .

Trần Thiên Dã nhanh chóng ấn nhẹ vai cô, đôi mắt ủy khuất: “Chị đừng , để em .”

Thấy thật sự ngoan ngoãn rút sang một bên, Ninh Thiển mới xuống .

chỉ vài phút, yên. Hắn đột nhiên thư phòng, chẳng mấy chốc với một bản hợp đồng: “Chị, ký tên ở đây, tất cả tài sản tên em sẽ là của chị.”

Cảnh tượng quen thuộc đến lạ.

Nửa năm , đêm giao thừa, cũng đưa hợp đồng, cũng với giọng điệu ngoan ngoãn như thế, lừa cô chuyển nhà, dọn đến sống chung. Rõ ràng chỉ mới nửa năm, mà cảm giác như trôi qua lâu.

Vật đổi dời.

Ninh Thiển khẽ thở dài trong lòng, cầm lấy hợp đồng. Dưới ánh mắt đầy mong chờ của , cô lạnh lùng xé toạc, vứt xuống đất.

cần , cũng chẳng cần tài sản của .

Trong mắt Trần Thiên Dã thoáng hiện vẻ thất vọng. Hắn lặng lẽ cô một lúc lâu, cuối cùng cúi xuống, từng tờ từng tờ dọn sạch giấy vụn sàn.

Ngày tháng cứ thế trôi . Ngoài thời gian công việc cần thiết, gần như luôn canh giữ bên cạnh cô. Nói là canh giữ, thực chất là giám sát thì đúng hơn.

Thế mà chẳng hề thấy phiền, chẳng thấy chán. Mỗi ngày ngoài nấu cơm, chính là chuyện .

Ba bữa cơm vẫn đủ đầy, nhưng Ninh Thiển gầy trông thấy. Bệnh từ trong lòng sinh , sớm muộn cũng biểu hiện cơ thể.

Đêm khuya, ôm cô phòng tắm, bế trở giường. Cô mệt mỏi nhắm mắt, nhanh chìm giấc ngủ.

Trần Thiên Dã lặng lẽ gương mặt say ngủ ngay bên cạnh. Rõ ràng ở đây, nhưng cảm giác xa cách vẫn rõ rệt. Nỗi trống rỗng khiến bất an, buộc cúi đầu, từng chút từng chút hôn lên làn da cô, như khắc sâu dấu vết của .

Có lẽ cô thực sự ngủ say, hoặc lẽ chẳng buồn phản kháng nữa. Hàng mi khẽ rung động, nhưng cuối cùng vẫn nhắm nghiền.

Một tuần trôi qua như thế.

Sáng hôm , Ninh Thiển đột ngột dậy, lẳng lặng quần áo.

Trần Thiên Dã bước xuống theo, ánh mắt khó hiểu: “Chị, đồ?”

Ninh Thiển , chỉ bình tĩnh đáp: “ công ty, nhân viên, .”

Hắn khẽ thở phào, sắc mặt dịu , ngoan ngoãn tiến đến, giọng nhẹ nhàng lấy lòng: “Vậy để em chuẩn bữa sáng.”

Không ngoài dự đoán, ăn xong, Trần Thiên Dã đích lái xe đưa cô tới công ty.

Trên đường, Ninh Thiển ngẩn ngơ ngoài. Ánh nắng ban mai trải dài khắp phố, dòng vội vã, cửa tiệm náo nhiệt. Bỗng dưng cô cảm giác, dường như ngủ một giấc thật dài, trải qua một cơn ác mộng bất tận chỉ ăn, ngủ, cùng triền miên, ngày đêm đảo lộn. Hôm nay, cô quá mệt mỏi, tài nào ngủ tiếp nữa.

Có lẽ, giấc mộng nên đến hồi kết .

Thế giới rộng lớn, cô còn nơi để . Cô tuyệt đối thể vì Trần Thiên Dã mà tự giam cầm .

Không đáng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/yeu-trong-yen-lang/chuong-26.html.]

Một tuần cô xuất hiện, công ty chẳng ai thấy lạ. Người nọ bận rộn, chỉ đơn giản chào hỏi.

Ninh Thiển khẽ gật đầu, thẳng phòng việc.

Trần Thiên Dã ân cần mang cà phê tới: “Chị, ba phần đường.”

Ninh Thiển ngẩn trong giây lát. Nhìn bình thản, thái độ săn sóc, cứ như tất cả từng xảy , như thể một tuần giam giữ chỉ là ảo mộng.

Hắn mím môi, chủ động : “Chị, nghỉ việc lâu quá nên quen? Hay để em giúp chị một việc trong khả năng nhé?”

Ninh Thiển bận rộn sắp xếp tài liệu, giọng băng lạnh: “Không lắp camera trong văn phòng ? Không cài định vị lén trong điện thoại ? Vậy còn ở đây gì? Cút .”

Động tác của khựng , sắc mặt thoáng bối rối: “Chị, đừng như …”

“Chẳng lẽ sai ? Mau cút, càng xa càng .”

Trần Thiên Dã giống hệt một đứa trẻ sai chuyện, cúi giọng nhỏ: “Chị… em chỉ là sợ sẽ xảy chuyện như thôi.”

Ninh Thiển chẳng buồn thêm, lạnh lùng xua đuổi: “Cút ngay cho .”

Rõ ràng hề , nhưng thấy ánh mắt đầy chán ghét của cô, cuối cùng vẫn buông xấp tài liệu xuống, luyến tiếc thấp giọng: “Chị… trưa em đến.”

Ninh Thiển đáp, chỉ cúi đầu chăm chú văn kiện, ngay cả liếc một cái cũng .

Chẳng mấy chốc, Tiểu Dương gõ cửa bước , đặt bản tổng kết công việc tuần lên bàn, nhưng lặng mãi chịu .

Ninh Thiển liếc một cái: “Còn việc gì nữa ?”

“Không… …”

Tiểu Dương vẻ mặt ngượng ngập, cuối cùng lặng lẽ rời .

Cửa khép , Ninh Thiển bỗng thấy như rút cạn sức lực. Cô quanh căn phòng việc quen thuộc mà giờ xa lạ, trong lòng dâng lên một nỗi mơ hồ khó tả.

Thực , cô Tiểu Dương hỏi gì. Chẳng ngoài chuyện thế nào đuổi Trần Thiên Dã , vì đột nhiên cô biến mất suốt một tuần. thế nào đây? Có những điều vốn chẳng cần giải thích, mỗi đều vòng tròn an riêng của , mà Tiểu Dương bao giờ trong vòng tròn của cô.

Điện thoại bất ngờ vang lên. Là Lê Uyển.

“Alô, Thiển Thiển.”

Ninh Thiển khẽ hít một , lấy tinh thần: “Tớ đây. Hôm nay bận ? Sao tự dưng gọi?”

“Không bận gì cả, cũng chẳng chuyện gì, chỉ là đột nhiên nhớ , gọi cho thôi. Hôm qua gọi mà thông, nghĩ hôm nay thứ hai chắc sẽ .”

Những lời quan tâm dịu dàng rơi tai khiến Ninh Thiển bỗng thấy sống mũi cay xè, nước mắt trực trào.

“Thiển Thiển, ? Xảy chuyện gì ?” Ở đầu dây bên , Lê Uyển sự im lặng bất thường, vội vàng lo lắng: “Có chuyện gì thì với tớ! Đừng giấu trong lòng ? Cậu đừng dọa tớ, từ khi quen đến giờ bao giờ , rốt cuộc xảy chuyện gì?”

Nỗi ấm ức đè nén suốt một tuần rốt cuộc cũng vỡ òa, nước mắt Ninh Thiển ào , nghẹn ngào: “Hắn lừa tớ… Tất cả những gì đối với tớ đều là giả.”

Không cần chỉ rõ, Lê Uyển cũng ” là ai. Cô lập tức nóng nảy: “Hắn lừa tiền, là tình cảm? Tớ ngay đầu gặp, thứ gì ! Đồ khốn kiếp!”

“Uyển Uyển… từ tám năm , , từ mười sáu năm , đầu tiên gặp ý lừa tớ .” Ninh Thiển lau nước mắt loạn xạ, giọng nghẹn : “Tám năm , khúm núm thấp kém. Tám năm , vẫn tìm đủ cách gạt tớ. Tất cả đều là giả! Tốt với tớ cũng giả! Mọi thứ đều là giả! Cha tớ là Ninh Chấn Viễn và cha m.á.u lạnh mặc kệ mà hại c.h.ế.t… bọn họ đều thứ gì lành! Cùng một ổ ch.ó má hết! Hắn chỉ lừa gạt tớ, còn nhốt tớ … Đ* c*m th*!”

Giọng Lê Uyển run rẩy vì kinh hãi: “C…cái gì cơ…”

Ninh Thiển khàn giọng tiếp: “Hắn tiếp cận tớ ngay từ đầu là vì báo thù. Đến khi Ninh Chấn Viễn suy sụp, yêu tớ, tớ dính quá khứ. tớ bao giờ cần như thế, bao giờ cần cái gọi là cho tớ, bảo vệ tớ. Giờ đây, tớ thậm chí còn chẳng lời thật giả thế nào, mục đích …”

Lê Uyển mà dựng tóc gáy, chẳng gì để an ủi.

Ai Ninh Thiển cũng thấy cô vô tư, cợt chẳng để tâm điều gì, nhưng khi đến tình cảm, cô ngây ngô đến đau lòng. Đối diện với sự dối trá lạnh lùng như , đòn đ.á.n.h quá tàn nhẫn.

Người cận nhất hiểu rõ bạn hơn ai hết, mà bạn chẳng hề họ mang tâm cơ thế nào, ai mà hoảng sợ?

Một năm qua, Ninh Thiển vẫn thường gọi cho Lê Uyển, chia sẻ những lời thủ thỉ giữa bạn bè thiết. Lê Uyển dám tin rằng bao nhiêu ngọt ngào hạnh phúc , hóa đều là giả. Nếu tất cả đều là giả… thì còn gì thật nữa?

Ninh Thiển bật , nức nở: “Đều là giả, tất cả đều là giả…”

Lê Uyển , trái tim cũng đau như d.a.o cắt, suýt nữa cũng bật theo: “Thiển Thiển, đừng … Tớ sẽ bay ngay đến Quảng Châu tìm . Đừng nữa, ?”

“Đừng tới.” Ninh Thiển hít mạnh mấy , nghẹn ngào: “Trần Thiên Dã cài định vị và lén trong điện thoại của tớ. Hắn cả cuộc chuyện của chúng . Hơn nữa, Chu Cẩn Ngôn còn một phe với … Hắn sẽ để đến .”

“Cái gì? Hai bọn họ dính dáng đến ?” Lê Uyển hiểu.

Ninh Thiển chẳng giải thích thế nào, cuối cùng chỉ thở dài: “Tóm phức tạp. Uyển Uyển, đừng hỏi nữa.”

Đầu dây bên im lặng thật lâu, đó là một tiếng thở dài nặng nề: “Thiển Thiển… thật cú điện thoại là Chu Cẩn Ngôn nhờ tớ gọi. Tuy hiểu tại , nhưng bây giờ… tớ .”

Đầu óc Ninh Thiển rối bời, chẳng cuộc gọi kết thúc từ lúc nào.

Giữa trưa, Trần Thiên Dã mang cơm đến như thường lệ, vẫn tỉ mỉ bóc tôm, múc canh cho cô.

Ninh Thiển thể để bụng đói, đành lặng lẽ ăn, nhưng chẳng thốt một lời.

Đột nhiên, mở miệng: “Chị, giữa em với Chu Cẩn Ngôn… như chị nghĩ. Chỉ là em từng giúp một chuyện thôi…”

Ninh Thiển lạnh mặt ném đôi đũa xuống: “Nghe lén điện thoại của còn đủ chắc?”

Trần Thiên Dã cúi nhặt , ánh mắt phức tạp: “Chị, em cố ý…”

“Không cố ý? Vậy gỡ hết cái đống định vị lén c.h.ế.t tiệt đó !” Ninh Thiển giọng sắc lạnh: “Hay định để sống trong sợ hãi cả đời?”

“Không… em ý đó.” Trần Thiên Dã cúi đầu bóc tôm, giọng trầm thấp: “Chị, đừng giận… ăn chút .”

“Không ăn! Có c.h.ế.t đói cũng kệ!”

“Chị, ăn một chút thôi. Nhìn chị gầy …” Hắn vẫn nhẹ giọng, ánh mắt chuyên chú, nụ dịu dàng như gió xuân. Nếu chỉ bề ngoài, ai mà ngờ là một con quỷ đội lốt thiên sứ?

Ninh Thiển chẳng còn tí khẩu vị nào, dậy bỏ phòng nghỉ.

Cảm giác như quãng ngày giam giữ , chỉ cần cùng trong một gian, cô liền ngạt thở.

Cửa nhanh chóng đẩy .

Không cần cũng , là .

Ninh Thiển nhắm chặt mắt, để ý.

Trần Thiên Dã lặng lẽ tháo giày, leo lên giường, mang theo vài phần tức tối mà ôm chặt lấy cô.

Ninh Thiển phiền chán đến cực điểm, mở mắt đẩy mạnh : “Bao giờ thì cho tự do?”

“Chỉ cần chị quên hết những chuyện , ngoan ngoãn ở bên em, em sẽ gỡ bỏ tất cả định vị, giám sát, lén.”

“Nếu quên thì ?” Ninh Thiển nghiến răng: “Chẳng lẽ định giám sát cả đời?”

“Không . Chị nhất định sẽ quên, chắc chắn sẽ quên.”

“Đồ điên!” Ninh Thiển nhịn nổi nữa, xoay bóp chặt cổ , gào lên: “Có bệnh thì mà uống thuốc! Đừng coi là mục tiêu sống của nữa ! Trần Thiên Dã, là đồ điên! Không ! Cút! Cút ngay cho !”

Gương mặt Trần Thiên Dã vì siết mà đỏ bừng, nhưng ánh mắt sâu thẳm chân thành: “Chị… em thật sự hơn . Em chị là mục tiêu sống của em , nhưng em cần chị. Em lúc nào cũng thấy chị, lúc nào cũng ở bên chị. Em cuộc đời chỉ chị, chị chỉ dịu dàng, chỉ mỉm với em. Nếu chị rời bỏ… em bản sẽ chuyện gì nữa.”

“Những lời cũng là dối trá ?!”

“Lời em , câu nào cũng thật.” Trần Thiên Dã nở nụ ôn hòa, còn đưa tay điều chỉnh bàn tay đang siết cổ : “Chị, tay đặt ở đây… mới thể b*p ch*t một .”

 

 

 

 

Loading...