Yêu Trong Yên Lặng - Chương 25
Cập nhật lúc: 2025-12-17 14:24:24
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gác mái Ninh Thiển từng đến nhiều , nhưng đây là đầu tiên cô bước thư phòng.
Nhìn cánh cửa ngay mắt, tim cô bất giác dấy lên nỗi bất an, bản năng mách bảo rằng bên trong sẽ chẳng thứ gì mà cô thấy.
Trần Thiên Dã cho cô cơ hội lùi bước, một tay vặn chốt cửa, đẩy cô bên trong.
Thư phòng rộng lớn, tường, kệ, bàn, khắp nơi đều chi chít ảnh chụp của Ninh Thiển. Ảnh lén, ảnh chính diện, ảnh nghiêng, đủ khung cảnh, đủ biểu cảm từ khi còn là đứa trẻ ngây thơ đến lúc trưởng thành chín chắn, từ vô tư hồn nhiên đến ưu tư chất chứa. Từng tấm ảnh như những ống kính vô hình, âm thầm dõi theo cuộc sống của cô, lặng lẽ kể điều gì đó.
Cảnh tượng trong mắt Ninh Thiển chẳng khác nào một cơn ác mộng. Cô mở to mắt, dám tin những gì mắt, một luồng lạnh lẽo thấu tận tim bất chợt dâng lên từ lưng.
Điên ! Trần Thiên Dã quả thực là một kẻ điên!
“Chị, hài lòng với những gì em chuẩn cho chị ?”
Có thể bạn thích
Vô Tình Chọc Giận Nhà Giàu, Tiểu Bảo Bối Của Lý Thiếu Gia
Vợ Thay Thế Mang Thai Của Thiếu Gia Lạnh Lùng
Thiên Hậu Trỗi Dậy: Không Ai Ngăn Nổi
Ngốc Y Nơi Thôn Dã
Hắn gương mặt trắng bệch của cô, khẽ hôn lên trán một cái, thuận tay cầm lên tấm ảnh gần nhất, giọng chậm rãi: “Chị còn nhớ tấm chứ? Đây là đầu tiên chị gặp đàn ông, lúc em chụp trộm suýt thì chị phát hiện đấy.”
“Đây là ảnh chị nghiệp, mặc bikini nghỉ ở bãi biển. Khi đó quá nhiều ánh mắt đàn ông chằm chằm chị, thật chướng mắt.”
“Còn tấm , hôm đó chị bàn hợp đồng uống say, dáng vẻ say khướt của chị đến khó tin…”
“Hình nữa…”
Hắn lật từng tấm, chìm trong dòng hồi ức, tự kể mãi dứt.
Càng , Ninh Thiển càng run rẩy, một nỗi sợ hãi gọi tên dần xiết chặt trái tim, tựa như một bàn tay vô hình bóp nghẹt.
Những tấm ảnh như một tấm lưới dày đặc giăng sẵn từ lâu, trùm kín lấy cô, giam cầm cô trong im lặng.
Hắn theo dõi cô bao lâu ? Cái đồ điên !
“Đủ !”
Ninh Thiển thể chịu nổi nữa, một tay hất bộ đống ảnh bàn xuống đất, giọng gào khản đặc: “Trần Thiên Dã, đồ b**n th**! Cút! Cút khỏi đời !”
Trần Thiên Dã cúi xuống, nhặt từng tấm ảnh lên, giọng tiếc nuối: “Chị, những tấm em bản .”
“Trần Thiên Dã, đồ thần kinh! Nếu bệnh thì mà uống t.h.u.ố.c !”
Động tác của khựng , thấp giọng: “Chị, em chỉ là… quá thích chị. Em chỉ giữ chị theo cách của riêng em, chị đừng giận, ?”
Ninh Thiển siết chặt nắm tay, đến cả đau đớn khi móng tay bấu sâu lòng bàn tay cũng chẳng buồn nhận . Giọng cô run run: “Trần Thiên Dã, đúng là một kẻ b*nh h**n…”
Hắn dịu dàng gỡ bàn tay siết chặt của cô , khẽ : “Chị, em chỉ là… quá yêu chị thôi. Chị chẳng sự thật ? Hôn em , em sẽ cho chị tất cả.”
“Cút !”
Nỗi bi phẫn dồn nén bùng nổ, Ninh Thiển bất ngờ c.ắ.n mạnh lên vai .
Trần Thiên Dã như hề cảm thấy đau, để mặc cô trút giận, giọng trầm khẽ: “Chị chủ động, em… thật sự vui.”
Ngừng một thoáng, tiếp: “Chuyện năm đó, chị quyền rõ chân tướng…”
Quả thật, đúng như lời Ninh Chấn Viễn, cha vợ chồng Trần Tịnh chọn cách khoanh tay , mặc cô bé mồ côi sống lay lắt trong trại trẻ suốt bảy năm.
Trần Thiên Dã bình thản : “Em bình phẩm lựa chọn của cha . Ninh Chấn Viễn cũng chẳng hề dùng di sản mà cha chị để để đón chị về. Hơn nữa, mấy năm đó cha em đón chị, mà là vì Ninh Chấn Viễn sợ bọn họ đưa chị về, sợ chị sự thật. Hắn phá thị trường, cạnh tranh ác ý, tiếc ‘ngọc nát đá tan’, cha em dồn ép đến kiệt sức, căn bản chẳng thời gian lo cho chị. Hôm sinh nhật bốn tuổi của em, cha từng hỏi em một chị , cũng từng nghĩ đến chuyện đón chị về nhà. tiếc là Ninh Chấn Viễn tay một bước…”
“Đến năm chị ở nhà họ Ninh ba năm, cuộc đấu giữa cha em và gần như đến mức một mất một còn. Những chuyện chị đều cả . Ở tang lễ của cha , em gặp chị.”
Gió hạ thổi qua khung cửa sổ, Trần Thiên Dã lặng lẽ Ninh Thiển, trong mắt chứa đựng cảm xúc khó tả. Những ký ức vốn mờ nhạt, giờ phút rõ rệt như mới hôm qua.
…
“Không ngờ Ninh Chấn Viễn cũng dám đến viếng nhà họ Phí.”
“ thế, ăn đấu đến mức sống mái, giờ vẻ giả nhân giả nghĩa.”
“Các , nhà họ Phí với nhà họ Ninh vốn là chỗ tình. Vậy mà một năm biển buôn bán, liền trở mặt.”
“Trở mặt? Vì ?”
“Thấy con bé Ninh Thiển cùng ? Nghe là vì nó đấy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/yeu-trong-yen-lang/chuong-25.html.]
“Cái gì?”
“Con bé đó chẳng con ruột của Ninh Chấn Viễn. Nghe năm đó cùng hợp tác kinh doanh chỉ nhà họ Ninh với nhà họ Phí. Chính nuốt chửng công ty bạn bè để như hôm nay! Làm ăn tàn nhẫn quá, chẳng trách trời phạt, gần bốn mươi còn chẳng nổi một đứa con ruột…”
Trong tang lễ trang nghiêm, bé bảy tuổi Trần Thiên Dã quỳ linh cữu, rõ mồn một những lời xì xào độc địa .
Kỳ thực, hiểu cả. Hắn ai coi trọng , họ hàng thích chỉ coi như miếng mồi béo bở. Hắn cái c.h.ế.t của cha ẩn tình, rõ kẻ tên Ninh Chấn Viễn che giấu nổi niềm đắc ý, rằng cái c.h.ế.t của cha tuyệt đối thể tách khỏi .
chỉ thể lắng , chỉ thể ghi nhớ.
Người đến viếng đông nghịt, cũng lũ lượt rời . Căn linh đường rộng lớn nhanh chỉ còn , trống vắng và tĩnh lặng đến mức như tất cả chỉ là một giấc mơ.
Quản gia Lý đỡ dậy, xoa đầu gối cho, khẽ thở dài: “Thiếu gia, nghỉ một lát . Những lời … đừng để trong lòng.”
“Con .” Giọng trầm thấp, “Chú Lý, con yên tĩnh một .”
“Được.” Chú Lý xót xa, “Thiếu gia, sẽ lo hết những việc còn . Có chuyện gì, nhất định gọi .”
Hắn gật đầu, chậm rãi đến nghĩa trang. Người sống bao thành tựu, đến cuối cùng cũng chỉ trong một chiếc hộp vuông nhỏ, an táng cùng hàng trăm, hàng ngàn khác, quen , lạ . Từ xa , chẳng hề gì khác biệt, chỉ là mộ phần lớn nhỏ, vị trí mà thôi.
Hắn hàng vòng hoa trải dài gần như vô tận, chỉ thấy trong lòng mờ mịt.
Giữa lúc đó, từ đống vòng hoa vang lên tiếng sột soạt, che bóng nhưng giấu nổi giọng đàn ông đắc ý: “Nhà họ Phí coi như sụp đổ. Giờ thì yên tâm chứ? Muốn đấu với , chỉ con đường c.h.ế.t!”
Giọng … là của Ninh Chấn Viễn!
Trần Thiên Dã theo bản năng nín thở, bước chân khẽ chậm lặng lẽ nấp vòng hoa lớn. Bóng dáng bé nhỏ của vòng hoa che khuất, Ninh Chấn Viễn cùng Chương Duyệt phát giác ở gần đó.
Chương Duyệt đàn ông đang đắc ý , cuối cùng thở dài một tiếng: “Chuyện đến nước thì coi như xong . Đứa con nhà họ Phí qua cũng bình thường… A Viễn, thì đừng tuyệt tình quá. Em thật sự sợ nhiều chuyện trái lương tâm như thế, sẽ hại đến phúc phận của con cháu.”
Ninh Chấn Viễn khinh thường lạnh: “Phúc phận? Mạng do , chẳng do trời! Nếu lúc nào cũng trông cậy ông trời, thì ngày hôm nay? Ta tận diệt cỏ tận gốc thì là quá nhân từ !”
Chương Duyệt rõ ràng là tiếp tục những điều trong nghĩa trang trang nghiêm, đành tìm đề tài khác: “Tiểu Thiển ? Sao thấy con bé chạy ?”
“Hừ! Nuôi một con sói mắt trắng, báo đáp, chỉ giỏi chạy loăng quăng! Mau tìm nó về! Ở đây thêm một phút cũng thấy xui xẻo!”
Chờ tiếng bước chân xa hẳn, Trần Thiên Dã mới từ trong vòng hoa bước . Hắn chằm chằm dãy vòng hoa xếp thành hàng, từng cái, từng cái mà kiểm tra.
Những vòng hoa do hạng như Ninh Chấn Viễn gửi tới, đặt mộ cha một giây thôi, cũng là sự sỉ nhục!
Gió thổi rèm cửa phần phật, bao nỗi bi thương như ùa cả hiện thực. Trần Thiên Dã đưa tay lên mặt, lúc mới phát hiện . Hắn thì thầm, giọng khàn khàn: “Chị … những năm tháng đó, thật sự khó sống. Những chú bác trong nhà, từng một chỉ cướp tiền tài và công ty mà cha để , Ninh Chấn Viễn trong tối ngoài sáng nhiều lấy mạng em. Em thể tin bất kỳ ai, thậm chí đến một ngụm nước cũng sợ trong đó độc… Chị sẽ bao giờ , câu của chị với em, quan trọng đến nhường nào.”
“Em đừng buồn, rời xa là để một ngày tái ngộ hơn.”
Đến khoảnh khắc , Ninh Thiển rốt cuộc hiểu tất cả.
Cô sớm chuyện hề đơn giản, nhưng cô thật ngờ, Ninh Chấn Viễn cũng chính là kẻ hại c.h.ế.t cha Trần Thiên Dã. Vậy thì… việc Trần Thiên Dã mua cô, chẳng như những gì Ninh Chấn Viễn từng ư?
Trong lòng Ninh Thiển tránh khỏi dấy lên một tia mong đợi. Cô ngơ ngẩn , trong lòng ngổn ngang cảm xúc khó diễn tả thành lời.
Trần Thiên Dã lau mặt, giọng trầm thấp: “Chị, thật khi chị câu , em vô cùng oán hận. Với chị, bia mộ chỉ là một kẻ xa lạ, nên chị mới thể nhẹ nhàng thốt rằng ‘rời xa là để tái ngộ’. với em, cha sẽ chẳng bao giờ trở nữa.”
Trong mắt hiện lên bóng tối, khóe môi nhếch một nụ nhạt đau thương:
“Chị ? Ngay khoảnh khắc đó, em bắt đầu hận chị. Em thề trả thù tất cả nhà họ Ninh.”
“… vốn con ruột của nhà họ Ninh.”
“ . Chính vì chị con ruột, nên chị hề , chị vô tình cho em bao điều. Số tiền mười triệu mà em đưa cho Ninh Chấn Viễn, bộ đều nhờ tin tức chị tiết lộ, mới nhân lên gấp mấy .”
Trần Thiên Dã rõ ràng đang , nhưng từng chữ đều thấm đẫm hận thù: “Cho nên, chị thật nên may mắn vì con ruột của nhà họ Ninh.”
Những lời lạnh lẽo rót tai, khiến Ninh Thiển nghẹn thở, tim đau như ai bóp nghẹt. Phải thừa nhận, lời sức sát thương vô cùng. Giọng cô run run: “Vậy … chỉ là công cụ để đối phó Ninh Chấn Viễn. Hai năm , với … chỉ là để tin tưởng, để tiết lộ tin tức về nhà họ Ninh cho .”
Trần Thiên Dã im lặng.
Ninh Thiển cho dù ngốc đến cũng hiểu rõ!
Ngay từ khi bỏ một triệu, phận cô định sẵn. Hai năm , cho dù cô dần sa , thì Trần Thiên Dã từng thật lòng tin tưởng. Hắn bày cách để với cô, chỉ để moi từng chút tin tức!
Cô từng nghĩ, cho dù bệnh, cho dù khác thường, ít nhất với cô vẫn là thật lòng. Thế mà rốt cuộc, tất cả đều giả dối! Ngay cả đến phút , vẫn còn giấu cô, vẫn che đậy tất cả, để cô sống trong mơ hồ cả đời!
Trần Thiên Dã là hạng gì? Tâm cơ sâu đến mức nào?
Tám năm , vì lấy lòng tin của cô, thể hạ chịu đựng sỉ nhục. Tám năm , mang phận cùng gia sản để cô cam tâm tình nguyện sa ngã. Nếu vì vụ bắt cóc , thậm chí định giấu cô cả đời!
Ninh Thiển c.ắ.n chặt môi, cảm giác thật ngu ngốc. Mỗi nghĩ rằng thấu Trần Thiên Dã, thì mỗi đ.á.n.h cho tan nát. Cô mới chính là kẻ chơi đùa trong tay .
Nhìn Ninh Thiển gần như sụp đổ, Trần Thiên Dã khẽ run giọng: “Chị, thật hai năm , em thực sự yêu chị. Em luôn do dự, nên cho chị những việc Ninh Chấn Viễn , nên để chị rời … mỗi nghĩ đến hậu quả, em nỡ. Em chỉ … để chị hơn thôi.”
Trái tim Ninh Thiển quặn thắt, nước mắt trào như vỡ đê: “Trần Thiên Dã, câu của cũng là giả đúng ? Cậu với , bao giờ ranh giới giữa thật và giả, tất cả đều pha lẫn cả hai, đúng ?”
“Không . Chị, em nhiều lời dối trá, nhưng lúc , từng chữ em đều là thật.” Ánh mắt Trần Thiên Dã tối , “Chị, sáu năm , khi chị rời , những lời chị em đều thấy. Khi em nghĩ, cứ để chị sống một đời vui vẻ tự tại, đừng để thế giới của chị nhuốm bẩn bởi hận thù. Tất cả những chuyện dơ bẩn , nên do em kết thúc.”
“Mẹ kiếp ai cần thế chứ!” Ninh Thiển òa , lòng đau đớn khôn tả.
Bao năm nay cô bươn chải nơi đất khách, từng gặp ít dối trá, thậm chí thể chấp nhận dối trá nếu cuối cùng đạt mục đích. đến lượt Trần Thiên Dã, thì .
Không, cô thể.
Cô thể chấp nhận dùng giả dối để che lấp tình cảm, cho dù trong đó bao nhiêu thật lòng.
Cô thể chấp nhận lấy danh nghĩa “vì cô” mà che giấu tất cả, cho dù gánh bao thù hận.
Cô bao giờ là đóa hoa yếu ớt trong nhà kính, cũng chẳng cần quyết định , càng cần sống một đời mơ hồ. Cô thà chịu mưa gió, chịu ngã đau, chịu tất cả , cũng sống trong giả dối!
Trần Thiên Dã gương mặt đẫm lệ của Ninh Thiển, tim đau tựa như đ.â.m từng nhát dao. Hắn vô lực đưa tay, lau nước mắt cho cô.
Ninh Thiển hung hăng đẩy , cố nén đau đớn trong lòng, nhưng giọng nghẹn ngào vẫn thể che giấu: “Trần Thiên Dã, chúng đến đây thôi. Cậu tính , trong mắt thể dung thứ cát bụi, càng thể chấp nhận tình cảm đầy giả dối. Chia tay .”
Cô lưng, lảo đảo bước về phía cửa, chỉ để một câu cuối cùng: “Người đường chia hai ngả, từ nay đừng gặp nữa.”