"Em t.h.a.i ."
Nhan Yểu nhanh, nhanh đến mức khiến Giang Nghiên nghi ngờ nhầm.
Căn phòng vốn đang nóng bừng bỗng lạnh xuống, cả hai nguyên tại chỗ, cho đến khi một giọt lệ nóng rơi xuống mu bàn chân cô, Nhan Yểu mới như bừng tỉnh, khẽ nghiêng đầu tránh ánh mắt , mặt thoáng hiện chút bối rối và luống cuống.
Hoàn khác với viễn cảnh cô dự tính là sẽ nghiêm túc đối diện chuyện , Nhan Yểu ngờ thứ thành ngượng ngập như bây giờ.
Giang Nghiên chằm chằm phụ nữ mắt, nửa quỳ giường trông ngốc, tr*n tr**, đôi mắt đỏ ngầu, giữa mày vẫn còn vương vẻ bi thương kịp thu , tất cả đều tố cáo sự t.h.ả.m hại của . lúc , chẳng ai để ý đến điều đó.
Anh tin tức bất ngờ, đủ để gọi là "niềm vui lớn" đ.á.n.h cho đầu óc trống rỗng. Theo bản năng, mở miệng xác nhận , nhưng quên mất môi vẫn đang chặn.
Khi môi lướt qua lòng bàn chân cô gây cảm giác ngưa ngứa, Nhan Yểu theo phản xạ rụt , giữ chặt, mạnh mẽ kéo sát .
Tấm chăn thượng hạng trơn mượt, kịp phản ứng thì cả cô kéo tới mặt . Bàn tay ấm áp khô ráo đặt lên eo, đỡ cô dậy, gần như ép cô đối diện trực tiếp với .
"Vừa nãy em gì?"
Giọng run run, nhưng cánh tay ôm lấy cô kiên cố như tường đồng vách sắt, trong cơn cuồng nhiệt vẫn kìm nén đôi phần.
Khoảng cách gần đến mức Nhan Yểu chẳng thể trốn tránh ánh mắt .
Như một phản xạ tự nhiên, hai tay cô nhẹ đặt lên vai , cảm nhận ấm trong lòng bàn tay, cảm nhận những cơ bắp căng cứng và ẩm của mồ hôi, tất cả như đang kể sự căng thẳng của .
Cô chằm chằm, như chợt buông lỏng, khẽ : "Em , em t.h.a.i ."
Lời dứt, bàn tay đặt lưng cô siết chặt thêm.
Nhan Yểu thấy rõ đôi mắt đầy hình bóng bỗng co , khóe mắt ngấn lệ, chảy dọc theo đuôi mắt.
Vẻ mặt kinh ngạc dường như khác ngày thường bao nhiêu, hề kiểu mừng rỡ đến mức nhăn nhở ngây , chỉ là ngay khoảnh khắc hồn, mạnh mẽ siết chặt cô lòng, vùi mặt hõm cổ cô, giọng run run xác nhận : "Vậy là em bỏ ?"
Một cơn đau âm ỉ dấy lên trong ngực. Nhan Yểu ngờ hành động của khiến hiểu lầm sâu đến . Cảm giác áy náy như những mũi kim li ti châm thẳng tim.
Cô vòng tay lưng , một tay đặt lên gáy, ngón tay luồn qua tóc, khẽ v**t v* trấn an.
"Ừ, là của em."
Một câu nhẹ nhàng thôi, nhưng khiến Giang Nghiên vỡ òa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/yeu-tham-bpna/chuong-205.html.]
Cảm giác mất tìm thấy là sự bừng sáng màn u tối, mà là thứ niềm vui hèn mọn, mừng vì tất cả chỉ là hiểu lầm, mừng vì hóa chẳng sự thật tàn nhẫn nào.
Trên vai cô loang một mảng ẩm ướt, giọt lệ nóng rát khiến trái tim Nhan Yểu cũng trở nên bỏng rát, dâng lên vị chua xót.
"Nhan Yểu, em thật quá đáng."
Tiếng mắng nghèn nghẹn vang trong căn phòng yên tĩnh, xen lẫn vài tiếng nấc khẽ đến mức khó thấy.
Quá đáng ở chỗ để thấp thỏm lo âu suốt bao lâu.
Quá đáng ở chỗ khiến tưởng sắp bỏ rơi.
"Là của em."
Nhan Yểu nghiêm túc . Trong ký ức, hiếm khi cô cúi đầu nhận với , nhưng cô thật sự nhận suốt nửa tháng qua quá ngu ngốc, và bất công với .
Cô chẳng quyền giấu giếm, càng thể tự ý tước đoạt quyền của , điều đó quá ích kỷ.
"Anh ghét kiểu của em, thật sự ghét." Giọng khàn đặc, như đứa trẻ tức tối.
"Xin , em sai ."
"Em đúng là đồ đáng ghét! Anh c.ắ.n c.h.ế.t em cho !" Anh c.ắ.n nhẹ vai cô. cái "hung hăng" cuối cùng cũng chỉ thành một cú c.ắ.n chẳng đau chẳng ngứa.
Răng khẽ cọ lên làn da, phát tiết sợ đau cô, đành biến tất cả thành những nụ hôn mạnh mẽ, như một cách trừng phạt, cũng như là sự kiêu hãnh cuối cùng của .
Dù gì cũng giữ chút thể diện.
Nhan Yểu: " đúng đúng, em đáng ghét."
"Im miệng!" Giang Nghiên quát khẽ, rõ là vì thấy lời xin quá qua loa chịu nổi việc cô như .
Nhan Yểu tối sầm mặt: ...
Được lắm, dám leo lên đầu em ?
-