Giang Nghiên lúc như kẻ mất trí, dù bọn chúng mất khả năng chống trả vẫn liên tục tung những cú đá hiểm độc.
Bóng tối và ánh đèn yếu ớt chẳng xua nổi hàn khí và sát khí , khiến thấy nghẹt thở.
Ba tên co rúm, ôm đầu chịu đòn, nỗi kiêu ngạo khi đối đầu với Nhan Yểu tan biến sạch, đó là nỗi sợ g.i.ế.c thật sự.
Nhan Yểu nhận gì đó , Giang Nghiên như một con thú hoang mất kiểm soát, khí thế quá mức đáng sợ khiến Triệu Tiểu Du cũng lùi .
"Nhan Yểu, ..." Triệu Tiểu Du kéo tay cô, mặt tái mét.
Nhan Yểu cau mày, lạnh giọng: "Giang Nghiên, dừng !"
Anh , là mà thoát khỏi cơn điên, vẫn giáng đòn liên tiếp. Tiếng van xin của bọn chúng yếu dần.
Sắc mặt Nhan Yểu chợt đổi, cô nếu tiếp tục, sẽ gặp rắc rối lớn.
"Giang Nghiên, đủ !" Giọng cô run nhẹ, hiểu trong lòng nhói lên.
"Giang Nghiên, em khó chịu..."
Lời dứt, đàn ông lập tức dừng , ngẩng lên cô, như bừng tỉnh, nhanh chóng chạy về phía cô.
"Em chứ? Bị thương ở ?" Sắc mặt trắng bệch, môi mất hết sắc máu, mắt đỏ ngầu, đồng t.ử rung nhẹ. Anh đưa tay nâng mặt cô, ánh c.h.ế.t lặng dán vết thương trán cô, như thấy m.á.u chảy từ chính tim .
Cảm nhận đàn ông đang run, thấy trong mắt là nỗi hoảng loạn gần như sụp đổ, Nhan Yểu khẽ đặt tay lên mu bàn tay , mỉm dịu dàng trấn an: "Em , đừng lo."
Giang Nghiên mím môi, bế thốc cô lên, sải bước nhanh về phía Range Rover, mặc kệ ba tên đ.á.n.h đến hấp hối phía .
Tiếng còi cảnh sát rít lên xé màn đêm, mỗi lúc một gần.
-
Bệnh viện, phòng cấp cứu.
Nhan Yểu giường bệnh, y tá đang bôi t.h.u.ố.c cho vết thương trán.
Giang Nghiên bên, mắt dán chặt vết thương, áo khoác phủ vai cô, áo sơ mi cởi tung cổ và xắn tay đến khuỷu, chẳng giống trang phục mùa đông.
Tóc mái rối xõa xuống trán, giữa mày vẫn còn âm khí tan, hai tay siết chặt thành nắm, như thể ấm trong phòng cũng xua nổi cái lạnh toát từ .
Nhan Yểu bật khẽ, đặt tay lên nắm tay , gỡ áo khoác : "Mặc kẻo cảm lạnh."
Anh gì, chỉ siết c.h.ặ.t t.a.y cô, khoác áo lên cô.
"Thuốc trán xong . Cởi áo , xem còn chỗ nào cần bôi t.h.u.ố.c nữa." Cô y tá , liếc một cái vội .
Nhan Yểu mỉm : "Cảm ơn cô, để bạn trai ."
Y tá như trút gánh nặng, dặn chụp thêm phim rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/yeu-tham-bpna/chuong-172.html.]
Chỉ còn hai , Nhan Yểu cởi áo khoác, cởi từng lớp áo, chỉ còn chiếc áo hai dây màu đen.
Làn da trắng muốt lấm tấm trầy xước, vài chỗ bầm tím, mà xót.
Giang Nghiên chau mày, sát khí dâng lên.
"Giúp em ." Cô kéo hẳn dây áo xuống một bên vai, phơi mảng da lớn.
Anh im lặng xuống lưng cô, theo lời y tá, từng chút nhẹ nhàng bôi thuốc, dịu dàng đến xót xa.
Không khí tĩnh lặng, Nhan Yểu vẫn nhớ rõ hình ảnh trong con hẻm lúc nãy.
Cô sợ, hoảng loạn.
"Em thật sự , đây từng học chút võ, chỉ là trầy xước thôi." Cô , cố giữ giọng nhẹ nhàng.
Cô thương nặng, chỉ là thì đáng sợ. Ngược , Triệu Tiểu Du chạy vội mà trẹo chân, giờ sưng như bánh bao, đang chụp phim.
"Lúc nãy nên tay mạnh như , lỡ công an điều tra thì phiền lắm." Cô , cảm nhận động tác nhẹ đến mức khiến tim cô chùng xuống.
"Em mà, khi đó nổi là vì ăn nhiều vận động mạnh nên buồn nôn thôi."
"Còn Triệu Tiểu Du? Nghe bác sĩ gãy chân, nghiêm trọng ?"
"Anh thương ? Hay để bác sĩ xem? Trời lạnh thế , ..."
Bỗng vai cô rơi xuống một giọt nóng hổi, trượt dọc xương bả vai biến mất nơi sâu kín.
Rồi thêm một giọt nữa.
Cơ thể Nhan Yểu khẽ cứng , cô Giang Nghiên vốn là kiêu ngạo, luôn giấu cảm xúc.
Chính vì , những giọt nước mắt như từng mũi kim nhọn đ.â.m thẳng tim cô, khiến cô luống cuống.
Ngay đó, ôm chặt lấy cô từ phía , vùi trán vai cô, như đứa trẻ hoang mang cuối cùng tìm chỗ dựa.
Cô cảm nhận rõ rệt cái run rẩy trong .
Người đàn ông vốn căng như dây đàn, rốt cuộc buông hết phòng .
"Nhan Yểu, sợ lắm..."
Giọng khản đặc, mang theo nỗi bất lực đậm đặc đến nghẹt thở, như một tiếng gào thét câm lặng.
Nhan Yểu cúi vết xước nhỏ mu bàn tay , cơn thương xót dâng tràn như sóng, khiến tim cô co thắt.
Cô đặt tay lên đầu , ngón tay luồn tóc, nhẹ nhàng v**t v*, như ánh trăng khuya dịu dàng, lặng lẽ xoa dịu vết thương rỉ m.á.u và tâm hồn đang bên bờ sụp đổ.
"Đừng sợ, em ở đây."