Nhan Yểu nhướng mày: "Tớ kết với ai cơ?"
"Còn ai nữa?" Triệu Tiểu Du tròn xoe đôi mắt nai, "Ngoài Giang Nghiên thì còn ai đây?"
Cô nàng thật sự nghĩ , ngoài Giang Nghiên thì Nhan Yểu còn thể nắm tay ai để hết quãng đời còn .
Là bạn của Nhan Yểu, Triệu Tiểu Du hiểu rõ hơn ai hết, chỉ khi ở bên Giang Nghiên, Nhan Yểu mới giống như thật sự đang yêu.
Cô nàng mười năm ở Mỹ Nhan Yểu sống thế nào, vì Nhan Yểu vốn quen chia sẻ nỗi đau, còn cô nàng thì cách nào . quãng thời gian khi Nhan Yểu về nước, cô nàng đều trông thấy hết, tuy đến mức sống dở c.h.ế.t dở, nhưng mỗi ngày trôi qua thật sự cũng chẳng giống như đang "sống".
Giống như một kẻ lữ hành lạc lõng ngoài rìa thế giới, ngừng loanh quanh mà chẳng bao giờ dừng . Chỉ thôi, Triệu Tiểu Du cũng thấy mệt .
Chỉ ở bên cạnh Giang Nghiên, cô mới dường như một nghỉ ngơi ngắn ngủi.
Nhan Yểu trong gương, nhất thời chẳng phản bác lời Triệu Tiểu Du.
Triệu Tiểu Du vốn nghĩ Nhan Yểu sẽ đồng ý, câu cũng chỉ là buột miệng trêu chọc, mà mãi thấy Nhan Yểu lên tiếng. Trong đầu cô nàng bỗng len lén nảy một suy nghĩ phần ngạc nhiên.
"Nhan Yểu, ..."
Triệu Tiểu Du còn hết, bàn tay đặt vai Nhan Yểu gạt thẳng thừng.
"Đùa xong ? Tớ váy đây, lỡ hỏng thì tớ đền nổi ." Nhan Yểu về phía phòng đồ.
Nhìn bóng lưng mảnh khảnh , Triệu Tiểu Du kìm mà lén một cái mặt quỷ.
Rõ ràng là một phú bà, còn bảo đền nổi? Chuyện tào lao ai mà tin!
...
Hai ở tiệm váy cưới quậy một buổi chiều, đến khi bước khỏi cửa thì trời còn sớm.
Triệu Tiểu Du tuy rộn ràng trong tiệm, nhưng đến ngoài như mất hứng. Thấy , Nhan Yểu bèn rủ dạo chợ đêm gần đó. Triệu Tiểu Du dĩ nhiên đồng ý ngay, nở nụ , tíu tít kéo .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/yeu-tham-bpna/chuong-169.html.]
Chợ đêm ngày lễ vốn cực kỳ náo nhiệt, nhưng lẽ hôm nay là ngày thường, thêm thời tiết giá lạnh, nên đường cũng nhiều, lác đác vài ba nhóm, thỉnh thoảng mới một đôi tình nhân ngang qua, khiến Triệu Tiểu Du hừ mũi thở mạnh.
Dù , hai vẫn ăn uống linh tinh một chặp, theo con phố thong thả tản bộ g.i.ế.c thời gian.
Cơ hội chơi riêng thế giữa họ hiếm, đây mỗi hẹn đều là ở quán bar. Triệu Tiểu Du vốn là dân chơi, Nhan Yểu thì khỏi , nhưng một gặp Tưởng Vũ, một gặp Giang Nghiên, thì quản nghiêm ngặt, thì dần dần "thuần hóa" thành như bây giờ. Kết quả là cặp chị em quán bar năm xưa giờ đến rượu cũng chẳng mấy khi đụng tới.
"Cậu bỏ t.h.u.ố.c thật hả?" Triệu Tiểu Du hỏi, giọng giấu ý trêu.
"Ừ." Nhan Yểu khẽ đáp.
Cô vốn t.h.u.ố.c lá chẳng lành gì, chỉ là từng quyết tâm bỏ, cũng thấy lý do nào đáng để . Bỏ t.h.u.ố.c vì một đàn ông là chuyện Nhan Yểu từng nghĩ tới, nhưng đến khi thật sự rơi tình cảnh , thấy cũng tệ, giống như giữa màn sương mù dày đặc bỗng sáng lên một ngọn đèn, từ đó cô phương hướng để bước tiếp.
"Lãng t.ử đầu quý hơn vàng, thầy Giang của chúng đúng là bản lĩnh ." Triệu Tiểu Du khoác vai Nhan Yểu, chỉ một con hẻm tối bên cạnh, "Tớ nhớ ở đây đường tắt, qua là đường lớn luôn, tớ với lối nhé."
Nhan Yểu lôi hẻm, bên tai là tiếng đùa của Triệu Tiểu Du.
Bình thường buổi tối thế , Triệu Tiểu Du tuyệt đối dám một , nhưng hôm nay Nhan Yểu cùng, lá gan cũng to hẳn.
Đêm bất chợt trở nên tĩnh lặng lạ thường, cả con hẻm dường như chỉ còn bóng dáng của hai họ.
Đi nửa đường, Nhan Yểu như chợt nhận điều gì bất thường, lập tức dừng bước.
Ngay đó, tiếng bước chân lộn xộn vang lên từ phía .
Nhan Yểu phắt , liền thấy ba bốn gã đàn ông to con từ xa áp sát . Nét mặt họ hẳn là dữ tợn, nhưng tuyệt đối chẳng mấy thiện.
Tim khẽ siết , Nhan Yểu lập tức sa sầm mặt, kéo ngược cổ tay Triệu Tiểu Du định chạy lên phía , nhưng mới hai bước một gã chặn ngay đường.
"Có chuyện gì?" Nhan Yểu lạnh giọng hỏi.
Gã đàn ông chắn mặt hất hất tay, nét mặt vô cảm: "Bọn chẳng chuyện gì, chỉ là nhận lời tới gây chút phiền toái cho cô em thôi."