"Đừng , bác thấy cũng sắp đến giờ ăn tối , là về nhà bác ăn cơm nhé? Để bác tiếp đãi cháu một bữa, coi như lời cảm ơn." Nói đến đây, nụ của Dung Mạn Uyển càng rạng rỡ. Chưa để Nhan Yểu kịp phản ứng, bà rút điện thoại , "Hơn nữa, cháu với Giang Nghiên là bạn học cũ, gặp cũng là duyên, bác gọi nó về sớm luôn."
"..." Nhan Yểu trừng mắt, định từ chối, nhưng thấy Giang nhanh chóng bấm , vẫn giữ nụ hiền từ khiến cô chẳng thể mở miệng cự tuyệt.
"Alo? Mẹ , chuyện gì thế?"
Điện thoại đổ hết vài hồi chuông nhấc máy.
"Tiểu Nghiên , gặp một chuyện lớn, may mà bạn học cũ của con giúp đỡ. Hôm nay mời cô đến nhà chơi, con tan thì về ngay nhé."
Đầu dây bên , Giang Nghiên tan lớp, liền khẽ nhíu mày, nhẩm hai chữ "bạn học cũ" trong đầu, bất giác nảy một khả năng phần hoang đường.
"Mẹ ... bạn học cũ nào cơ?"
"Còn ai nữa? Chính là Nhan Yểu chứ ai!" Dung Mạn Uyển con trai ngơ ngác thì sắc mặt sa sầm, trong lòng chút hận sắt thành thép.
Thằng nhóc , đầu óc cứ như đứt mạch! Thế thì theo đuổi cô gái thích chứ!
"..." Nhan Yểu bên cạnh, suốt từ nãy đến giờ chẳng chen câu nào, bàn tay đang lửng lơ thả xuống.
Thực tế, lúc nãy cô vốn định đến Q đại đợi Giang Nghiên tan cùng ăn, ai ngờ giữa đường đụng tình huống .
Cô nhiều kinh nghiệm đối phó với lớn tuổi, từ chối lúc cũng khó, nhưng một khi Giang gọi điện, lời từ chối càng khó .
Giang Nghiên giọng qua điện thoại, ánh mắt đăm chiêu. Một lúc , khóe môi khẽ mím, khi cất tiếng nữa, giọng trầm xuống đôi phần: "Cô ... đồng ý chứ?"
Dung Mạn Uyển ngẩng đầu thẳng Nhan Yểu, sự chê trách dành cho con trai bỗng tan biến, đôi mắt thanh nhã toát vẻ bao dung, như vô thức dịu chút hoảng loạn trong lòng cô.
"Tiểu Yểu, cháu cùng bác nhé?"
Môi Nhan Yểu khẽ động, ánh mắt liếc qua chiếc điện thoại vẫn đang mở cuộc gọi, lát mới nhẹ giọng đáp: "Vậy... phiền bác ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/yeu-tham-bpna/chuong-161.html.]
Khóe môi Dung Mạn Uyển cong lên, những nếp nhăn mảnh ở đuôi mắt cũng chan chứa nét ôn hòa: "Cháu là khách sáo ."
Bên , Giang Nghiên thấy câu trả lời của Nhan Yểu thì khẽ sững , bàn tay siết chặt lấy điện thoại, nhịp tim cũng kìm mà đập nhanh hơn.
"Mẹ đưa cô về , con sẽ về ngay."
...
Nhà cũ của nhà họ Giang trong một khu biệt thự yên tĩnh, xung quanh đa phần là những giáo sư nghiên cứu khoa học hoặc văn học, nếu đặt thời xưa thì chính là "nơi tụ hội của tao nhân mặc khách".
Ngay khi bước khu biệt thự, Nhan Yểu thấy thoải mái, bây giờ trong phòng khách nhà họ Giang càng cứng đờ .
Tóm , cô chỉ cảm thấy bản và bầu khí nơi "khắc mệnh".
Thử hỏi, một học kém mà rơi vòng vây học bá học thuật thì mà sống?
Nhan Yểu , vì thế chỉ đành giả vờ bình tĩnh ghế sofa, uống loại xanh mà thường ngày cô ghét nhất, nhấp từng ngụm nhỏ một.
Ở chỗ rẽ, cha Giang đang ghé sát , mặt hiếm khi nét căng thẳng.
"Đây chính là cô gái mà Tiểu Nghiên nhà chúng thích ?" Giang Tiều mặc áo sơ mi, bên ngoài khoác áo len gile, sống mũi đeo cặp kính gọng vàng, là kiểu ăn mặc tiêu chuẩn của một giáo sư trung niên.
Chỉ thấy lão giáo sư nhà họ Giang lúc thỉnh thoảng liếc về phía sofa, giữa hàng mày mang chút nghi hoặc: "Nhìn thế ... hình như quá... hợp với Tiểu Nghiên nhà ..."
Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng ông nhẹ nhàng nhả một chữ: "Hợp."
Dung Mạn Uyển thì sắc mặt lập tức trầm xuống, giả vờ nghiêm nghị: "Thầy Giang, ông cũng cái thói dung tục là mặt bắt hình dong thế? Cô gái với Tiểu Nghiên nhà chỗ nào là hợp? Hợp lắm chứ!"
Lão giáo sư Giang nghẹn lời, chợt nhớ đây lâu, chính bà xã còn cầm tấm ảnh của Nhân Nhân, khen cô và con trai là trời sinh một đôi. Vậy mà giờ đây, cô gái họ Nhan chẳng giống Nhân Nhân chút nào, thành "hợp lắm" ?
Trong lòng ông nghi hoặc vô cùng, nhưng lời vợ , ở một mức độ nào đó cũng chẳng khác nào "thánh chỉ". Vì , lão giáo sư đành hạ giọng phụ họa: "Là mắt kém, cô gái là cực kỳ xứng với Tiểu Nghiên."