Yêu Lại Từ Đầu - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-12-14 19:14:46
Lượt xem: 2
Nói dứt lời bà liền lạnh lùng bước đi thẳng chẳng thèm có một chút gì gọi là rủ lòng thương dành cho tôi cả. Đưa tay xuống bụng, nước mắt tôi lại rơi, tự nhiên giờ phút này tôi thấy mình yếu đuối đến lạ. Căn nhà này ngập tràn kỷ niệm của tôi và anh, giờ anh mất rồi, căn nhà lại chẳng còn tôi chẳng biết mình phải đi đâu về đâu khi mà trong bụng tôi giọt m.á.u của anh ngày càng tượng hình nên người thế nhưng lại bị chính người là bà nội nhẫn tâm từ chối.
Những ngày sau đó tôi vẫn hy vọng bà có chút nLan từ nên ngày nào tôi cũng bắt xe đến nhà mong là gặp mặt ba mẹ Quân để họ hồi tâm chuyển ý không bán căn nhà đi. Thế nhưng họ vô cảm lắm, mặc tôi van xin khóc lóc họ vẫn không hề tiếp chuyện, chỉ nhắn chị giúp việc nói với tôi lo mà tranh thủ dọn đồ rời khỏi căn nhà.
…
Ngày tôi ra đi, mang theo hành trang bên mình là quần áo và những tấm ảnh kỷ niệm của hai đứa. Nhìn lại căn nhà lần nữa, tim tôi như vụn vỡ nhưng rồi cuối cùng cũng phải đành cất bước đi khi mẹ anh đến theo sau là một người đàn ông lạ mặt, ông ta giới thiệu là chủ nhà mới. Lúc đó tôi có mặt dày quỳ xuống van xin họ lần nữa, xin họ rủ lòng thương để lại căn nhà cho mẹ con tôi, cũng là nơi duy nhất gọi là tổ ấm mà anh để lại, tôi không nỡ nhìn người khác lấy mất.
Thế nhưng dù tôi có nói đến khô cổ họng thì mẹ Quân vẫn không hề mềm lòng, bà còn luôn miệng chửi bới tôi là đã khắc c.h.ế.t con trai bà, bây giờ còn ôm mộng muốn giành tài sản. Thế nhưng bà đâu biết tôi không hề có suy nghĩ đó, chưa hề nghĩ rằng giữ lại căn nhà để bán đi sẽ có tiền. mà tôi chỉ muốn giữ lại nơi này vì nơi này từng có anh mà thôi.
Cuối cùng là vẫn phải rời đi khi bị người ta xua đuổi thẳng thừng, giây phút bước từng bước rời khỏi tự nhiên lòng tôi như thắt lại, đôi bàn cLan như đang đeo xiềng ,trong lòng nặng trĩu, cảm giác mất mát một thứ gì đó quan trọng nên đau lắm mà tôi bất lực chẳng thể đối đầu cứ thế đành ngậm ngùi tạm biệt những ký ức nơi này nơi mà tôi đã từng yêu anh, rồi gói gọn nó vào một góc trong tim cứ thế ôm quần áo bước đi vô định về một miền đất khác.
Mang chiếc bụng to lùm xùm trở về quê với mẹ tôi phải đối diện với vô số ánh mắt kỳ thị và khinh miệt dành cho mình, tôi đi qua là họ đứng phí sau xúm tụm lại rồi chỉ trỏ. Tôi hiểu, hiểu hết tất thảy những ánh mắt đó là đang muốn nói gì, thế nhưng tôi đành phải giả vờ không nghe không thấy cứ thế như người câm người mù đi thẳng một mạch về nhà mình, bởi vì tôi biết bây giờ chỉ có mẹ mới là chỗ vững chắc để tôi dựa vào ngay lúc này mà thôi.
bước vào cửa nhà, tôi hướng mắt vào trong. Trên tấm ván cũ Mẹ tôi ngồi đó, tLan thể gầy gò đang mò mẫm cạo từng hạt điều, tự nhiên nước mắt tôi lại vô thức rơi không ngừng. Tôi đúng là đứa con gái bất hiếu mà, chưa kịp phụng dưỡng cho mẹ thế mà bây giờ đã về báo mẹ nữa rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/yeu-lai-tu-dau/chuong-9.html.]
-Mẹ!
Tôi nghẹn ngào gọi lên một tiếng mẹ, mẹ bên trong nghe tiếng tôi cũng vội vã quay mặt nhìn ra, vừa nhìn thấy tôi về gương mặt mẹ đã lộ rõ sự vui mừng, định lên tiếng nói gì đó nhưng khi ánh mắt mẹ dừng lại nơi chiếc bụng của tôi, nụ cười mẹ đã tắt ngấm. Mẹ sững sờ, run run giọng nói
-Cúc…con .?
Tôi đi vào, quỳ xuống cLan mẹ rồi nhận lỗi
-Mẹ con xin lỗi
Mẹ tôi khóc lên, bà đưa tay ôm lấy đầu tôi, giọng mẹ than trách
-Là mẹ tại mẹ không dạy dỗ con tới nơi tới chốn nên bây giờ con của mẹ hư rồi đúng không? Là lỗi của mẹ, lỗi của mẹ.
Mẹ khóc tôi cũng khóc, tôi biết mẹ đang trách mình, nhưng sau tôi chẳng thấy buồn, giờ phút này chỉ sợ mẹ đau lòng mà thôi.
-Mẹ không có lỗi, lỗi ở nơi con, là do con không ngoan, con không nghe lời mẹ dạy. Mẹ ơi mẹ đừng bỏ con nha.