Yêu Lại Từ Đầu - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-12-14 19:14:45
Lượt xem: 2

Những ngày sau đó không có anh tôi như người vô hồn, chẳng thiết tha làm gì cũng như chẳng nuốt nổi một hột cơm nào cả, cứ nghĩ về anh là tôi lại khóc, muốn bật dậy, muốn chạy đi tìm anh, dù là đứng nhìn nấm mồ nơi anh nằm xuống cũng được. Thế nhưng cuối cùng tôi đành phải thất vọng khi mà tôi hỏi địa chỉ ở quê anh chị giúp việc chẳmg biết, chị nói bà chủ và ông chủ chẳng nói nên chị không thể chỉ cho tôi. Mà tôi xin số của ba mẹ Quân chị ấy cũng không cho. Cuối cùng tôi đành ôm một bụng buồn bã quay về nhà, đànb đem những tấm ảnh cũ của anh ra ngắm nhìn, ngày qua ngày lấy đó làm động lực để sống như có anh vẫn còn bên tôi.

Mấy ngày nữa lại trôi qua, tôi bắt đầu nghén, lại vật vã chịu đựng những trận buồn nôn ập đến và cả chịu đựng nổi nhớ anh đến da diết cõi lòng. Nhiều đêm trong cơn mơ tôi thấy toàn tLan anh là máu, anh đứng trước mặt tôi, anh khóc rồi còn trách tôi sao không đến gặp anh, một mình anh anh cô đơn lắm…tôi cứ mơ gặp anh nhiều lần như thế nên đã từng có lúc tôi nghĩ quẩn hay là c.h.ế.t đi theo anh, nhưng đến khi đang định treo cổ tự tử, hoặc cầm con d.a.o cắt mạch m.á.u thì trong tôi lại bừng tỉnh, tôi nghĩ lại tôi còn mẹ già, bé con trong bụng đang dần lớn lên. Thế nên cuối cùng tôi sau nhiều lần c.h.ế.t hụt, tôi đành phải gạt bỏ đi cái ý nghĩ điên rồ kia, tự dặn lòng phải sống thật tốt, sống thay anh quãng đời còn lại để nuôi con.

Tôi bị nghén, nghén nặng đến mức cả ngày chẳng ăn được gì, đến uống nước lọc thôi cũng ói, lại chẳng có ai chăm sóc nên qua vài tháng trôi qua tôi chẳng lên một ký nào ngược lại còn xuống ký trầm trọng, bé con trong bụng cũng vì tôi mà bị suy dinh dưỡng thai kỳ luôn.

Hôm nay đỡ nghén hơn một chút, chiếc bụng trộm vía đã hơi nhô lên. Tôi gắng sức xuống bếp nấu cho mình chút cháo thịt để bồi bổ cơ thể. Sẵn tiện pha một ly sữa nóng để uống. Nhưng vừa bưng ly sữa ra ngoài sopha ngồi thì bất ngờ tôi thấy có chiếc xe hơi chạy vào trong sân nhà tôi do lúc sáng tôi đi chợ về chưa khoá cổng. Đang ngạc nhiên không biết là ai thì người bước xuống xe lúc này làm tôi quá đỗi bất ngờ. Là mẹ của Quân, bác ấy đến đây không biết có việc gì đây nữa.

Tôi lo lắng đến mức tim đập thình thịch trong lồng n.g.ự.c nhưng vẫn không quên cúi đầu lễ phép chào bà

-Con chào bác ạ.

Mẹ Quân xuống xe chỉ liếc qua nhìn tôi, không nói không rằng đi thẳng vào nhà. Cử chỉ và thái độ của bà ấy khiến tôi bất an lắm. Và đúng như vậy, tôi vừa bước vào nhà, bà vừa ngồi xuống, hai cLan bắt chéo lại, ánh mắt nhìn quanh nhà một vòng khóe miệng nhếch lên kiểu mỉa mai

-Xem ra cô sống cũng sung sướng nhỉ.

Tôi nhìn bà chẳng biết hàm ý trong câu nói đó là thế nào

-Dạ con vẫn bình thường mà bác. Mà hôm nay bác đến có việc gì không ạ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/yeu-lai-tu-dau/chuong-8.html.]

-Hôm nay tôi đến đây để tìm cô là vì có việc đó. Thông báo cho cô một tin là trong tuần sau sẽ có người đến nhận nhà, cô có một tuần để dọn đi .

Tôi đứng nhìn bà, nghe xong câu nói này trong lòng không khỏi hoang mang. Ngôi nhà này là nhà của chồng tôi mua mà, sao bây giờ.

-Bác ơi nhà này của anh Quân mua, với lại anh ấy mới mất, trong bụng con còn đang mang đứa con của anh ấy, bác bán căn nhà này rồi thì con và cháu sống ra sao ạ?

Tôi vừa nói vừa đưa tay chạm xuống chiếc bụng của mình, trong giọng cứ nghèn nghẹn. Không phải tôi muốn chiếm giữ ngôi nhà này, nhưng mà Quân vừa mất, tôi lại đang mang thai sức khỏe tôi kém nửa, thế nên nếu không có căn nhà này tôi không biết mình phải sống ở đâu.

Thế nhưng đối diện với tôi, mẹ Quân lại lạnh lùng đến vô cảm. Bà lớn giọng nói

-Cô sống ở đâu thì kệ cô tôi không quan tâm. Còn ngôi nhà này trước đây con trai tôi mua giấy tờ nhà hiện tôi vẫn đang nắm giữ thế nên bán hay không là quyền của tôi.

-Nhưng mà bác ơi, bác không thương con thì cũng nên thương cháu bác. Anh Quân vừa mất, chỉ để lại ngôi nhà này, bác không thấy tội nghiệp khi mà con anh ấy sinh ra chẳng có chỗ để ở hay sao ạ?

-Tôi chỉ có một thằng con trai, nó bị cô hại c.h.ế.t rồi đó. Còn cháu đó hả, tôi không nhận. Biết nó có phải con thằng Quân hay không? Hay là con hoang hả?

-Bác?

-Không nói nhiều, trong vòng một tuần cô dọn đi nhanh dùm tôi. Còn không tôi sẽ cho người đem đồ của cô quăng ra đường đấy.

Loading...