Yêu Lại Từ Đầu - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-12-14 19:14:43
Lượt xem: 1

Nghe ông nói vậy tôi định van xin bác ấy cho tôi ở lại đợi tin của anh, thế nhưng đúng lúc này có y tá đến, họ nghe ồn ào nên căn dặn chúng tôi giữ trật tự. Thế mà mẹ anh vẫn kích động, cứ nhìn tôi là chửi lên những câu khó nghe. Dù không muốn nhưng cuối cùng bác trai năn nỉ tôi đành phải quay bước trở về, đến khi nào có tin của anh bác trai báo cho tôi hay tôi sẽ sang thăm anh sau.

Đêm hôm đó sau khi về nhà tôi cứ khóc suốt, khóc vì lo cho anh, khóc vì nhớ anh, vì sợ anh sẽ xảy ra chuyện, nên chốc chốc cứ bấm màn hình điện thoại xem đã mấy giờ, bác trai có gọi cho tôi hay không, vì tôi sợ, sợ mình lỡ một khoảnh khắc nào đó mà bác trai gọi tôi không nghe, lúc đó anh tỉnh lại sẽ buồn lắm khi tôi không ở bên cạnh anh.

Từ đêm đến sáng hai mắt tôi cứ mở to chẳng dám chợp mắt một phút nào. Thế nhưng chiếc điện thoại vẫn im ru không một tín hiệu. Cuối cùng đến sáng, tôi không chờ được nên vội thay đồ rồi bắt xe qua bệnh viện ngay để xem tình hình anh thế nào rồi, nếu như mẹ anh không cho tôi vào thì tôi sẽ đứng ở ngoài nhìn cũng được, miễn là tôi được thấy anh.

Thế nhưng khi tôi qua đến viện, đi khắp nơi tìm kiếm vẫn không thấy anh và người nhà anh đâu cả, linh tính có chuyện không lành ngay lập tức tôi đi liền tới phòng trực, nhìn chị y tá ngồi đó tôi hỏi ngay

-Chị ơi bệnh nLan Quân hôm qua bị tai nạn vào đây sao rồi chị, anh ấy chuyển sang phòng nào rồi mà em tìm không thấy ạ!

Tôi hỏi chị ấy với một hy vọng chị sẽ chỉ tôi sang khu hồi sức đề tìm anh, chị sẽ nói anh phẫu thuật Quân công rồi thế nhưng đáp lại với tôi, chị lật hồ sơ ra xem một lúc sau đó nhìn tôi hỏi

-Bệnh nLan Đỗ Minh Quân, bị tai nạn giao thông lúc 7h tối đêm qua đúng không?

Tôi lập tức đáp lại

-Dạ đúng rồi chị. Anh ấy sao rồi chị.

Chị nghe vậy xong là thở dài

-Bệnh nLan mất lúc 10h đêm. Gia đình đã đưa xác về nhà rồi em!

Tôi nghe xong cả người như muốn ngã quỵ, đôi tai ù đi, khuôn miệng run run hỏi lại chị ấy một lần nữa

-Chị… chị…

Chị ấy dường như đã quá quen với ảnh tượng này nên gật đầu đáp lại tôi ngay

-bệnh nLan đã không còn ở bệnh viện.

Tôi không biết lúc đó tôi đã ra khỏi bệnh viện bằng cách nào. Chỉ là khi ngồi trên chiếc taxi đi qua nhà Quân, con tim tôi đau đớn cùng cực, nước mắt chảy như mưa, ướt nhẹp cả áo . Tôi khóc đến mức bác tài xế thấy thương tình còn an ủi tôi

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/yeu-lai-tu-dau/chuong-7.html.]

-Con có chuyện gì buồn à? Nhưng mà bình tĩnh đi con. Mọi chuyện đều có cách giải quyết mà

Tôi nghe vậy liền ngước mắt nhìn chú, sống mũi tôi lại cay xè, tôi tiếp tục nấc lên

-Giải quyết thế nào khi mà chồng con đã mất rồi hả chú?

Nghe đến đây chú ấy liền im lặng, chỉ đưa tay rút tấm khăn giấy rồi đưa tôi thôi.

Khi chú chạy đến nhà Quân theo địa chỉ tối đưa, tôi cứ nghĩ đang đi lộn nhà vì ở bệnh viện nói đã đưa xác anh về, cứ ngỡ nhà anh bây giờ ồn ào lắm. Thế nhưng trái ngược với những gì tôi nghĩ, trong nhà im lặng đến đáng sợ.

Tôi xuống xe, trả tiền chú tài xế rồi đi lại đứng trước cửa nhà, nhìn vào chẳng có dấu hiệu gì là nhà có tang cả. vừa hay bắt gặp chị giúp việc. Tôi liền lên tiếng gọi

-Chị ơi . Chị ơi…

Chị ấy đang quét sân, nghe tiếng tôi gọi liền bỏ cây chổi xuống rồi đi nhanh ra, chị nhìn tôi chưa kịp lên tiếng tôi đã hỏi ngay

-Chị ơi cho em hỏi, bác trai và bác gái có nhà không chị.

Đáp lại lời tôi, chị ấy buồn buồn nói

-Không em, em đến trễ rồi. Hai ông bà và mọi người vừa đưa xác cậu hai về quê chôn cất rồi.

Tôi đinh ninh là bệnh viện báo sai và vẫn có một chút hy vọng rằng chồng tôi vẫn bình an, thế nhưng nghe chị giúp việc nói xong tôi đã không thể bình tĩnh nữa rồi. Vậy là chồng tôi đã mất, anh bỏ mẹ con tôi đi mà không một lời trăn trối. Trong phút chốc trái tim tôi đau nhói, hô hấp phút chốc bị ngắt quảng và rồi tôi không đứng vững được nữa cứ thế ngất đi luôn trước mặt chị giúp việc.

Không biết tôi đã ngất đi bao lâu, đến khi tôi tỉnh đã ở trong bệnh viện. Phòng bệnh trắng toát chẳng một ai là người tLan bên cạnh. Chỉ có chị y tá đến rút dây chuyền nước cho tôi và nói.

-Em đang có thai, cái thai 5 tuần rồi nên không được để kích động mạnh nhé. Đầu giờ trưa chị sẽ phát thuốc dưỡng thai cho em rồi làm giấy cho em ra viện nha.

Mặc chị y tá nói rồi rời đi tôi vẫn không thể trả lời chị nổi. Chỉ là đau lòng đến mức đưa tay chạm xuống chiếc bụng phẳng lì đang có một sinh linh bé nhỏ cứ thế liên tục nấc lên… anh đi rồi từ nay tôi và con sẽ chẳng còn ai che chở, tôi biết sống sau khi không có anh bên mình, và rồi bé con ra đời hỏi ba là ai tôi biết nói sao đây…

Loading...