Yêu Lại Từ Đầu - Chương 38

Cập nhật lúc: 2024-12-14 19:16:35
Lượt xem: 3

Tôi nghe vậy mà thương con vô cùng, cũng tại tôi không cẩn thận lại chủ quan với sức khỏe của mình nên con tôi mới sinh non. Bất giác nước mắt tôi rơi xuống. Chưa bao giờ tôi thấy mình yếu đuối như lúc này, bức tường Quân mạnh mẽ trong lòng phút chốc bị sụp đổ khi nghĩ đến con mình bé xíu vừa sinh ra đã không được bên cạnh mẹ cứ thế tôi chẳng màng đến bản tLan mình liên tục hỏi mẹ mình về con.

-Mẹ ơi con muốn đi gặp con con ạ?

-Chưa được đâu con, con mới mỗ không thể đi được.

-Nhưng con lo cho con con quá mẹ ơi.

-Con lo cho con con vậy con có nghĩ đến mẹ cũng đang lo cho con mẹ hay không? Thằng bé đang được bác sĩ túc trực suốt nên sẽ không sao. Còn con nếu con có mệnh hệ gì thì mẹ biết phải làm sao đây hả?

Mẹ vừa nói vừa khóc vô thức nhìn mẹ tôi đau lòng vô cùng. Một khoảng lặng xuất hiện trong tôi để tôi phải ngẫm nghĩ. Đúng thật một khi đã làm mẹ thì mọi cảm xúc mọi suy nghĩ đều dành cho con mình. Tôi đã sai rồi, tôi vì lo cho con tôi nên tôi đã quên đi rằng mẹ tôi cũng chỉ có mỗi một mình tôi là người tLan duy nhất trên cuộc đời này mà thôi.

Khẽ nắm c.h.ặ.t t.a.y mẹ, tôi nghẹn lời

-Con xin lỗi mẹ

Mẹ cười buồn, xoa đầu tôi như ngày còn bé

-Ngoan, con mau khỏe lại rồi sẽ gặp con con thôi. Mới sinh đừng khóc không tốt cho mắt đâu.

Bên ngoài có tiếmg bước cLan đi vào. Tôi ngó ra thấy Lan đang cầm cái lồng thức ăn. Lan thấy tôi đã tỉnh liền để cặp lồng lên bàn rồi hỏi thăm tôi

-Chị khỏe chưa, có thấy đau không chị.

Tôi lắc đầu nói với Lan

-Chị khỏe rồi không còn đau nữa, mà em đi đâu vậy, em đang bầu đó đừng đi nhiều nha em. Không kỹ giống như chị lại khổ.

Lan cười con bé trấn an tôi

-Em khỏe như trâu này, em còn mong con em ra sớm để em chơi với nó nữa ấy.

-Con nhỏ này nói gỡ không à, cứ để con đủ ngày đủ tháng rồi hẵn ra.

-Hihi em nói giỡn đấy. Mà em mới mua cháo đây, để em đút chị nha.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/yeu-lai-tu-dau/chuong-38.html.]

Tôi định mở lời từ chối Lan nhưng nhìn lại mình đang nằm chưa ngồi dậy được, tự ăn uống cũng bất tiện lắm nên cuối cùng đành phải gật đầu.

Lan vừa dứt cháo cho tôi, nó vừa nhìn sang mẹ tôi rồi nói

-Lúc nãy con đi quanh khu này rồi và cũng tìm được một phòng trọ rộng rãi ưng lắm bác. Mà tiền phòng cũng bình dân ạ.

Tôi nghe xong không hiểu gì nhưng mẹ tôi lại tỏ ra vui lắm

-Vậy hả con thế thì tốt quá.

-Vâng ạ. Để tý con về nhận phòng rồi con lau dọn luôn một thể.

-Thôi thôi con đang bầu. Để tý bác đi theo con con chỉ chỗ cho bác rồi bác thanh toán tiền luôn cho người ta. Con qua đây với chị đi cho khỏe.

-Vâng vậy cũng được ạ.

Lúc này tôi mới mở miệng xen vào

-Hai người nói gì mà con không hiểu vậy?

Lan lập tức giải thích cho tôi

-Dạ em với bác tìm phòng trọ thuê để rước chị với em bé về đó.

à thì ra là vậy, đúng rồi bữa trước tôi cũng đã suy nghĩ đến chuyện này nhưng không ngờ tôi xảy ra chuyện nên quên luôn. Cũng may mẹ tôi đã thay tôi tìm phòng trước chứ không chắc mấy người chúng tôi phải ngủ ngoài đường luôn chứ tiền đâu mà thuê khách sạn ở mãi được.

-Ừm chị hiểu rồi.

-Dạ thôi chị nằm nghỉ đi cho khỏe. Để em đưa bán sang đó xem phòng rồi em qua với chị liền. Phòng trọ cũng gần đây thôi.

-Ừ vậy em và mẹ chị tranh thủ đi đi.

Tôi ở viện được một tuần thì xuất viện về trước còn con tôi vẫn phải ở lại, trong những ngày trong viện khi rút ống tiểu ra rồi tôi có được mẹ dìu lại phòng để cho bé b.ú sữa mẹ. Tuy cuộc gặp gỡ mỗi ngày chỉ chớp nháng vài phút thế nhưng khi được ôm con trong tay, cơ thể bé xíu yếu ớt rút vào khuôn n.g.ự.c tôi để tìm hơi sữa bất giác tôi thấy hạnh phúc vô cùng, cả thế giới hào nhoáng ngoài kia bây giờ như chỉ thu nhỏ lại bằng một cái ôm của tôi dành cho con mà thôi.

Tôi về phòng trọ, tất cả mọi việc ở cữ đều do một tay Lan chăm tôi còn mẹ tôi phải ở lại trong viện chăm thằng bé. Nhìn Lan ở những tháng cuối thai kỳ. Cả người è ạch mệt mỏi lại còn phải chăm tới, tự nhiên tôi thấy thương em và cảm động lắm nên những việc gì tôi làm được tôi đều dành làm không để em phải cực nữa, sau 5 ngày về nhà vết mổ đã khô mặt tôi đã đeo bao tay vào giặc đồ và rửa chén nấu cơm. Lan có cản không cho tôi làm thế nhưng con bé cũng mệt đâu thể để nó giúp mãi được cho nên mỗi lần tranh nhau làm với nó là tôi phải tỏ ra mình thật khỏe "dù trong người cũng mệt mỏi rã rời" để con bé yên tâm mà tôi cũng đỡ áy náy.

Loading...