Yêu Lại Từ Đầu - Chương 24

Cập nhật lúc: 2024-12-14 19:16:13
Lượt xem: 2

Kiên nói đến đây tự nhiên nhưng lại làm tôi thấy tò mò

-Có khi gì anh?

Kiên lắc đầu, mắt nhìn thẳng phía trước nói..

-Không gì cả. Thôi để anh tập trung lái xe đây.

Chúng tôi về đến nhà đã là 7h tối. Mà giờ này mẹ Kiên vẫn chưa về, không biết bà đi đâu nên chị Sen dọn cơm lên cho hai chúng tôi ăn trước vì chị nói trước khi đi bà có dặn buổi tối không cần chờ cơm bà. Đang ngồi ăn thì tôi thấy Kiên có điện thoại

-Con nghe đây!

Hình như là mẹ anh gọi, bên kia bà nói gì đó tôi không nghe rõ nhưng trước khi trả lời qua điện thoại, bất chợt Kiên có đưa mắt liếc nhìn sang tôi, rồi anh đưa tay che đi điện thoại có lẽ vì sợ tôi nghe. Giọng anh hơi nhỏ đáp lại

-Nhưng bây giờ còn có Cúc ở đây? Chúng ta đưa về làm sao được mẹ.

-...

-Để con tính.

Nói đến đó Kiên liền tắt máy. Tôi nghe trong cuộc gọi có nhắc đến tên tôi nên tôi lập tức hỏi lại

-Chuyện gì mà anh nói có Cúc ở đây vậy hả?

Kiên nhìn tôi ậm ờ như rất khó nói. Mãi một lúc sau mới trả lời

-À mẹ nói có con bé em họ nhà anh, con bé có thai ngoài ý muốn nhưng cha con bé không chấp nhận nên đuổi con bé đi. Mẹ anh thấy vậy thương tình nên muốn đưa về đây lo cho con bé đến khi nó sinh. Nhưng anh thấy em đang mang thai, hai bà bầu ở chung một nhà không biết có được không nên còn pLan vân đó em.

Nghe Kiên kể vậy tôi thấy thương cho số phận cô gái ấy nên cũng không nghi ngờ gì nhanh chóng trả lời..

-Anh cứ nói mẹ đưa em về đây đi có gì chúng ta cùng chăm sóc con bé, chứ để nó đang có thai như vậy đi chỗ khác cũng không an toàn. Em khỏe mà không sao đâu.

-Nhưng mà anh lo con bé về đây em sẽ không thoải mái.

-Không sao mà, thêm người thêm vui mà anh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/yeu-lai-tu-dau/chuong-24.html.]

Tôi đồng ý nên Kiên lập tức đi gọi cho mẹ anh. Và cũng trong buổi tối mẹ anh đưa con bé đó về nhà luôn. Lúc con bé vào nhà, trên người quần áo đều lấm lem, chiếc bụng bên dưới đã lùm xùm chắc hẳn tuổi thai đã bằng hoặc nhỏ hơn thai của tôi 1,2 tuần thôi.

Thấy con bé hơi nhút nhát. Sợ em lạ chỗ không thấy thoải mái, còn tôi dù sao cũng ở đây được mấy hôm rồi cũng quen rồi vì thế liền lên tiếng nói chuyện cho nó thấy cởi mở

-Chào em, chị tên Cúc, còn em tên gì?

Con bé nhìn tôi run run trả lời

-Dạ em tên Lan.

-Năm nay em bao nhiêu tuổi rồi.

-Em mười tám ạ.

-Vậy em nhỏ hơn chị năm tuổi. À bây giờ em lên phòng nha, chị đưa đồ chị cho em mặc nhé.

Ngồi bên cạnh ngó thấy tôi với con bé tLan thiết nên mẹ chồng cũng thở phào. Con bé chưa kịp trả lời thì bà đã vội lên tiếng

-Ừ Cúc con cho em bộ đồ để em tắm thay ra đi. Ngày mai mẹ mua đồ cho cả hai đứa.

-Dạ mẹ.

Tôi dẫn em lên phòng mình. Vừa mở tủ chọn đồ tôi vừa nói

-Đồ chị cũng không đẹp đâu nha, em mặc tạm rồi mai mẹ chị dẫn em đi mua vài bộ khác.

Con bé thật thà trả lời tôi

-Không sao đâu chị, em ăn mặc giản dị quen rồi nên đồ của chị vẫn còn mới lắm.

-Vậy em cũng giống chị rồi đó, trước đây chị cũng không giàu có gì đâu. À mà em bầu mấy tháng rồi, sao ba mẹ em lại đuổi em đi vậy?

Tôi thấy con bé hiền hiền cũng cởi mở nên quan tâm muốn hỏi thăm con bé để biết nhiều về hoàn cảnh của nó mà thôi. Thế nhưng tôi vừa hỏi xong tự nhiên con bé thoáng buồn, ánh mắt nó cụp xuống rồi đưa tay xoa xoa chiếc bụng. Nó thật thà trả lời

-Ba mẹ em mất hết rồi chị. Chứ nếu ba mẹ em còn, chắc em sẽ không rơi vào hoàn cảnh tứ cố vô tLan để rồi vô tình bác gái gặp em và cứu giúp em đưa em về đây đâu.

Con bé nói xong hai mắt nó đỏ hoe, tôi thấy vậy thương ơi là thương định lên tiếng an ủi nó nhưng vô thức tôi nhớ lại lời Kiên nói với tôi lúc nãy, và lời con bé vừa nói? Tôi ngẫm nghĩ và cảm thấy hai câu chuyện hoàn toàn trái ngược. Nếu đúng như lời của Lan vừa nói, vậy chẳng lẽ là Kiên đang nói dối tôi sao?

Loading...