Yêu Lại Từ Đầu - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-12-14 19:14:35
Lượt xem: 7
Ban đầu khi hai chúng tôi mua nhà sống chung à không phải là chúng tôi mua mà là do tự Quân mua một ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô Quân phố, sau khi anh mua xong anh mới đưa tôi về sống cùng với anh. Lúc đó ba mẹ anh không biết nên không hề cấm cản. Chỉ là sau thời gian 2 năm trôi qua, trong một lần chúng tôi đi siêu thị và gặp mẹ anh, biết chúng tôi sống cùng nhau, bà đã gọi bảo anh sắp xếp đưa tôi về nhà ra mắt bà để bà hỏi chuyện. Tôi cứ nghĩ bà bảo như thế sẽ là một cơ hội lớn để tôi và anh bước tiếp cùng nhau đến một tương lai mới. Nhưng không ngờ ngày về nhà anh cũng là ngày tôi nhận lại một cái lắc đầu phản đối. Mối tình đầu của tôi bị bà bắt buộc phải chia tay chỉ vì lý do "Không hợp tuổi"
…
Về đến nhà tôi ngã lưng nằm vùi luôn xuống nệm, đôi mắt bây giờ không khóc nữa nhưng lại sưng húp. Quân bên cạnh anh ngồi xuống rồi đưa tay xoay mặt tôi lại đối diện với anh. Anh hỏi tôi
-Em định nhịn đói rồi bắt anh nhịn cùng luôn à?
Nghe anh nói vậy, mặc dù tôi đang không thiết tha ăn uống, nhưng nghĩ lại anh cũng chưa ăn gì nên tôi vội ngồi bật dậy, nhìn anh tôi xụ mặt nói
-Em xin lỗi. Để em đi nấu cơm ngay ạ.
Quân đưa tay kéo tôi vào lòng anh lần nữa. Anh nói
-em ổn chưa?
Tôi mỉm cười với anh cho an yên tâm nhưng lòng buồn vô tận
-Em không sao ạ?
-Dù có chuyện gì thì anh cũng ở bên cạnh em. Em đừng buồn nữa. Mẹ càng cấm amh càng không buông tay em.
Nghe anh nói vậy tôi thật cảm động. Chớp mi mấy lần tôi hỏi lại anh
-Anh nói thật không? Anh không sợ mẹ sẽ buồn à?
Quân mỉm cười, nụ cười anh dành cho tôi lúc này thật đẹp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/yeu-lai-tu-dau/chuong-2.html.]
-Mẹ thì anh vẫn sợ, nhưng anh sợ sẽ xa em hơn. Thôi em vào rửa mặt cho sạch đi. Anh chở em đi ăn rồi đi dạo quanh Quân phố một lúc cho khoay khoả.
-Dạ.
Nghe lời anh tôi vào trong rửa mặt, buộc gọn đuôi tóc rồi đi ra. Quân chở tôi trên con Sh anh chạy ra quán ăn bình dân mà từ ngày còn là sinh viên chúng tôi hay ăn. Ở đây có những món đơn giản hợp với khẩu vị của tôi lắm, còn có cả món canh chua cá bông lau món mà ở quê tôi hay ăn, mùi vị phải nói gần như giống ở quê đến 99%. Mấy năm đó sau khi ăn xong tôi đã tiện miệng khen ở đây ăn ngon. Thế là mỗi khi rảnh rỗi là Quân lại đưa tôi lại đây ăn. Có những lúc tôi hỏi anh ăn ngon không, anh chỉ gật đầu nói tạm được, rồi tôi hỏi thế sao anh lại đưa em ra đây ăn thường xuyên vậy, nếu anh không hợp khẩu vị anh có thể đổi món khác mà? Lúc tôi hỏi anh như thế anh chỉ cười rồi nhìn tôi ấm áp trả lời: Em ăn ngon là anh àn ở đâu cũng thấy ngon cả! Lúc nghe câu trả lời của anh như vậy tôi đã cười đến tít mắt vì hạnh phúc. Thế nhưng bây giờ khi lúc này quay lại đây.
Ngồi cùng anh nhìn những món ăn quen thuộc trong tim tôi lại như có ai đang cầm d.a.o đ.â.m vào. Anh ở bên lại liên tục gắp những món ăn vào bát cho tôi, còn tôi lại vì những kỹ niệm nơi này vô thức không kìm được lại rơi nước mắt bởi vì tôi không biết được rằng lần này quay lại rồi sau này có được cùng anh quay lại nữa hay không?
-Em ăn đi? Sau lại khóc nữa rồi?
Vừa hỏi anh vừa đưa miếng khăn giấy lên lau nước mắt cho tôi.
Tôi vì sợ anh buồn nên ngay lập tức thay đổi sắc mặt, cố hít một hơi cho tâm trạng mình bình ổn. Tôi nói
-Em không sao? Mà anh cũng ăn đi
Quân nhíu mày hỏi tôi
-Em vẫn còn đang lo lắng chuyện của mẹ à? Anh đã nói rồi mà, mẹ nói gi thì kẹ mẹ, mọi quyết định vẫn là ở anh đây này?
-Nhưng nếu sau này anh cũng thay lòng thì sao?
-Em không tin tưởng anh đến vậy à?
Vừa nói Quân vừa quay đi, gương mặt anh tối hẳn. Tôi biết tôi chọc cho anh giận rồi nên định bụng quay sang năn nỉ anh. Thế nhưng tôi chưa kịp nói gì thì từ bên ngoài có ba bốn cô gái bước vào quán. Một trong những cô gái kia vừa nhìn thấy anh đang ngồi cùng tôi là đi nhanh lại. Cô ta niềm nở bắt chuyện với Quân
-Ủa sếp. Trùng hợp quá. Anh cũng ăn ở quán này à?