Yêu Lại Từ Đầu - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-12-14 19:14:51
Lượt xem: 1
Tôi cúi gằm mặt, không biết phải đối diện với mẹ thế nào. Chỉ đành nuốt nước bọt rồi im lặng trước mẹ.
-Hôm nay cô út sang, lúc cô út và mẹ nói chuyện mẹ biết con nghe thấy hết. Ban đầu mẹ cũng chẳng đồng ý, nhưng suy nghĩ lại mẹ thấy cô út đưa ra điều kiện cũng tốt lắm. Thằng Kiên lại là đứa hiền lành. Mẹ tin khi con gả cho thằng Kiên con sẽ không thiệt thòi đâu.
Tôi hiểu mẹ đang ngầm đồng ý để gả tôi vào nhà cô út, không phải mẹ không thương tôi, tôi chắc chắn mẹ cũng đã phải đắn đo rất nhiều mới nói ra chuyện này. Người lớn họ là vậy đó, họ luôn chọn cách an toàn trong bất cứ mối quan hệ nào. Nhưng dù biết là thế nhưng tôi không thể, để đi đến hôn nLan cần một tình yêu, một sự quan tâm và thấu hiểu, chứ không phải chỉ vì một chút an toàn mà lại đánh mất đi cả khối óc và lương tri. Với lại tôi yêu Quân, tình yêu tôi dành cho anh sẽ chẳng ai thay thế được. Thế nên ngàn vạn lần dù biết những lời tôi sắp nói ra mẹ tôi sẽ buồn nhưng tôi lại không còn cách nào khác.
-Con biết mẹ muốn tốt cho con nhưng con không thể nào đồng ý được ạ!. Xin mẹ hãy hiểu cho con.
Tôi nói xong không để mẹ trả lời tôi đã vội cầm cái chén cơm của mình đi thẳng ra phía sau. Vì tôi không muốn lắng nghe câu trả lời của mẹ, dù nó như thế nào thì cũng sẽ khiến tôi khó xử.
…
Những ngày sau đó mẹ tôi chẳng nhắc gì đến chuyện của cô út nên không khí trong nhà cũng dễ thở hơn. Buổi sáng mẹ đi chợ bán rau tôi ở nhà dọn dẹp, cơm nước , lúc rảnh tôi phụ mẹ cạo điều thuê cho người ta. Ngày qua ngày cứ thế trôi đi tầm một tháng nữa, chiếc bụng của tôi lại thêm to hơn. Nỗi nhớ về Quân trong tôi lại thêm khắc khoải.
…
Chiều hôm nay mẹ tôi không ra vườn nên hai mẹ con ở nhà tiếp tục cạo điều, nhìn thấy tôi ngồi có vẻ mệt rồi nên mẹ tôi liền nói
-Từ nay con đừng phụ mẹ làm nữa, bụng con to rồi, ngồi nhiều đau lưng đấy.
-Không sao đâu mẹ, con còn phụ mẹ được mà!
-ừ bao giờ thấy mệt thì nghỉ đừng gắng sức nghe con. À Cúc vài hôm nữa mẹ thu tiền rau xong mẹ và con lên huyện để sắm đồ em bé, sẵn tiện ghé phòng khám con đi thăm khám coi sức khỏe sao rồi. Lâu rồi khi về đây mẹ không thấy con quan tâm đến đứa nhỏ đó. Mình thăm khám rồi còn biết mà chuẩn bị chứ con.
Nghe mẹ nhắc tới mới vội đưa tay xuống chạm vào bụng mình, đúng là lâu nay tôi quên luôn việc đi thăm con của mình, chẳng biết con đã ổn định lại hay chưa? Thế nhưng suy nghĩ lại, tôi về đây vội vã chẳng có tiền bạc trong người, bây giờ thăm khám lại tốn tiền của mẹ, mẹ tôi lại làm lụng vất vả, cũng chẳng có dư dả gì giờ lại lo thêm phần tôi và cháu. Thế nên lâu nay tôi đâu dám mở lời. Không nghĩ đến thì thôi, nghĩ đến rồi tôi lại thêm lo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/yeu-lai-tu-dau/chuong-12.html.]
Thấy tôi im lặng không đáp. Mẹ tôi lại nói tiếp
-Con đang lo mẹ không có tiền đúng không?
Tôi ái ngại gật đầu. Ngước mắt nhìn mẹ, tự nhiên tôi lại không kìm được cảm xúc, cứ thế hai mắt lại đỏ lên. Còn mẹ tôi bà liền ngồi nhích lại cạnh tôi, đưa tay vỗ đầu tôi như ngày còn thơ dại sau đó mẹ cười, đưa tay vào túi rút ra một cái túi đen. Mẹ nói
-Tiền con đi làm mấy năm qua gửi về mẹ đều cất ở đây, chưa đụng vào một ngàn nào cả. Mẹ không có đếm nhưng chắc hơn một trăm. Bây giờ con cần tiền mẹ đưa lại. Con cứ yên tâm mà dưỡng thai rồi mua đồ cần thiết để chuẩn bị sinh, không cần lo cho mẹ không có tiền đâu.
-Mẹ…
-Cầm đi con.
Tôi cầm lấy cái túi đen mẹ đưa mà nước mắt chảy dài. Không nghĩ rằng bao năm qua tiền tôi gửi về mẹ lại cất kỹ đến như thế này, những tờ tiền được buộc thẳng phớn mẹ nâng niu chúng từng tờ cũng như đã từng nâng niu nuôi dạy tôi từ ngày còn thơ ấu. Đúng là trên thế gian này chẳng ai yêu thương con bằng mẹ. Cả đời này mẹ khổ vì tôi nhiều rồi.
Mẹ con tôi đang ngồi trò chuyện trong nhà thì từ bên ngoài tôi nghe được tiếng xe chạy vào. Tôi và mẹ đồng loạt ngạc nhiên nhìn ra. Nhìn thấy chiếc xe quen thuộc bất giác tôi giật mình đứng bật dậy. Trong lòng không khỏi hoài nghi đặt ra câu hỏi bà ta đến đây để làm gì??
Trong khi tôi còn đứng đực trong này thì mẹ tôi đã vội vàng đi ra để xem là ai mà đi xe hơi ghé nhà tôi. Khi mẹ Quân bước xuống xe, mẹ tôi đã vội khúm núm mở lời
-Chào bà, chẳng biết bà là…
Mẹ tôi chưa nói hết thì mẹ Quân đã nói chen ngang
-Tôi là ai bà không cần biết. Con Cúc có có trong nhà hay không, bà bảo nó ra đây gặp tôi?
Mẹ Quân nói với giọng không chút nể nang cứ lớn tiếng quát vào mặt mẹ tôi thế nên mẹ tôi cũng không nLan nhượng lập tức đáp lại
-Con Cúc là ai tôi không biết. Mời bà đi cho.