YÊU LẠI CHỒNG CŨ - Chương 29
Cập nhật lúc: 2025-06-15 11:55:23
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
-Hai mẹ con đang tìm việc à? Chỗ bên khách sạn của con đang cần người dọn dẹp phòng. Nếu được bác qua đó làm giúp con nhé.
Mẹ tôi nghe vậy thì mừng lắm liền gật đầu ngay
-Thế thì mừng quá, con cho cô sang đó làm ngay nha.
-Vâng ngày mai con cho người sang đón bác sang cho quen chỗ rồi mấy hôm sau bác tự đi nha. Qua đó con chỉ việc rồi trao đổi tiền lương luôn nha bác.
-Ừ con. Có việc là cô mừng rồi.
-Thế bây giờ bác cho con xin tiền phòng. Ngày mai con cho người đến rước bác ạ.
….
Thấm thoát thời gian thoi đưa mẹ con tôi ở Hà Nội cũng đã gần một năm. Nhớ lại ngày đầu chúng tôi trốn ra ngoài này cứ nghĩ có người quen biết sẽ dễ dàng lo cho cuộc sống hơn thế nhưng khi sự việc diễn ra tôi mới thấy chẳng có gì chắc chắn được cả, ngay cả tình thân ruột thịt cũng thế cũng chẳng thể trông mong vào một ai. Mà Cũng may là đất Hà Thành này vẫn còn nhiều người tốt , nhất là chị chủ nhà nơi tôi ở, hằng ngày mẹ tôi qua khách sạn của chị làm việc, nghe mẹ kể công việc cũng nhàn lắm, lâu lâu lại được tiền bo của khách cộng với tiền lương mẹ tôi cũng được tầm mười triệu. Còn tôi, tôi ở nhà giữ Bo, lâu lâu được chị chủ giai cho nhiệm vụ đi gom tiền phòng giúp chị rồi chị cho tiền tôi mua sữa cho con, vì thế nhờ ơn chị ấy mà cuộc sống mẹ con tôi ngày càng dễ thở, tôi vừa có công việc, lại vừa có thể trông được con mình. Trộm vía thằng bé lúc ấy sinh non chăm sóc cực lắm nhưng nuôi được vài tháng con tôi sỗ sữa hẵn ra ai nhìn cũng cưng nựng. Là một người mẹ tôi hạnh phúc với điều đó vô cùng, chỉ mong con lớn vui khỏe, mọi bão giông ngoài kia tôi sẽ thay con gánh hết…
Hôm nay vừa ru cho Bo ngủ, tôi tranh thủ chạy đi gom tiền phòng xung quanh rồi tranh thủ chạy về để sợ Bo thức không thấy tôi thằng bé sẽ khóc. Vừa cởi nón ra định vào nấu nước để tý pha sữa cho Bo thì bất ngờ điện thoại tôi vang lên báo cuộc gọi đến. Tôi nghĩ là mẹ gọi vì từ lúc ra đây tôi đã thay đổi số điện thoại chỉ có mẹ tôi biết thôi. Nhưng khi nhìn vào màn hình, thì thấy số lạ. Chần chừ một lúc vì không biết ai gọi đến nhưng rồi tôi cũng bắt máy
-Alo.
Đầu dây bên kia là một giọng nữ, tôi lắng nghe một lúc mới nhận ra đó là Hân
-Chị ơi em Hân này, dạo này chị khỏe không ạ?
Nhận ra là Hân tôi vui lắm, nên lập tức trả lời ngay
-Chị khỏe, dữ thần hen mấy tháng mới chịu gọi lại cho chị. Chị tưởng em quên chị luôn rồi đấy. À bé Su có khỏe không em?
-Dạ mẹ con em đều khỏe chị ạ. Mà chị nè hôm nay em gọi muốn báo cho chị một tin quan trọng.
-Là chuyện gì vậy em? Có phải em đã gặp lại ba của Su gia đình em đoàn tụ rồi hay không hả?
Hân nói báo tin cho tôi tôi chỉ nghĩ đơn giản lý do là em và bạn trai em trùng phùng rồi,cả gia đình sống hạnh phúc nên hôm nay mới gọi cho tôi để báo tin thôi. Nhưng không ngờ những gì tôi nghĩ lại chẳng hề đúng khi mà tôi nghe được câu trả lời của Hân
-Không? Chuyện em muốn nói là mẹ con thằng Dũng bị bắt vào tù rồi đó chị.
Tôi không khỏi bàng hoàng khi nghe tin này, không phải vì tôi lo lắng cho gia đình Dũng mà là bất ngờ khi không biết vì lý do gì gia đình anh ta bị bắt thôi. Chứ Dũng và mẹ anh ta có vào tù thì cũng đáng đời.
.À còn ba Dũng, dù sao ông cũng đã rất tốt, nếu không có ông không biết giờ đây chúng tôi thế nào rồi?
Cứ sợ mình nghe nhầm tôi lập tức hỏi lại Hân lần nữa.
-Em nói sao chị không nghe rõ.
Hân kiên nhẫn nhắc lại
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/yeu-lai-chong-cu/chuong-29.html.]
-Em nói thằng Dũng với mẹ nó vào tù rồi chị.
-Thế còn ba Dũng ông ấy thế nào rồi em?
-Ông ấy bị lật cầu thang, chấn thương nặng lắm đang ở trong viện ấy chị.
-Trời , mà sao em biết vậy?
-Chính em là người tố cáo Dũng mà? Mà thôi bọn nó bị bắt rồi chị về đi. Có gì gặp lại em kể cho chị nghe mọi chuyện.
À 10 hôm nữa toà xử đó. Chị tranh thủ về dự đi, nếu được thêm một lá đơn tố cáo nữa để chúng đi lâu thêm một chút.
-Ừ . Để chị tính xem
-Ok chị. Thôi bye chị nha. Em có việc rồi.
Tắt máy tôi ngồi thừ luôn xuống ghế. Không biết nên buồn hay vui, chỉ là nghe xong lòng tôi thêm nặng nề. Cảm giác tiếc nuối một chút giá như họ đừng…
Buổi chiều mẹ tôi đi làm về, trong lúc ngồi ăn cơm tối có kể lại mọi chuyện cho mẹ tôi nghe. Bà cũng giống tôi khi nghe xong chẳng hề vui mà chỉ thở dài
-Giờ con tính sao?
Tôi đã suy nghĩ cả một ngày nên liền nói với mẹ
-Con định trở về mẹ ạ. Trước sẽ qua bệnh viện thăm ba Dũng xem tình hình ông thế nào, dù sao thì vẫn còn tình nghĩa mẹ ạ với lại cũng nhờ ông ấy mà chúng ta mới thoát nạn. Sau con sẽ dự phiên tòa xét xử để xem sau khi bị bắt về tội buôn người tòa án lương tâm trong người mẹ con họ đã thật sự thức tỉnh hay chưa?
Nghe xong ý kiến của tôi mẹ cũng gật đầu
-Con muốn sao cũng được, nhưng bé Bo con định thế nào?
-Bo cũng cứng cáp rồi mẹ nên con sẽ đưa con về luôn. À mẹ tính sao? Mẹ về cùng con hay ở lại.
-Công việc bên khách sạn nhiều lắm nên mẹ chưa về được đâu. Đợi thời gian nữa coi con bé nó thuê được người khác rồi mẹ về sau.
-Thế cũng được mẹ ạ!
-Mà con về coi chừng mẹ thằng Thành nha mẹ sợ bà ấy lại hại con đó.
Nhắc đến mẹ Thành tôi cũng có chút lo lắng, cũng chẳng biết sau một thời gian bà ta đã thật sự buông tha cho tôi hay chưa? Thế nhưng dù sao tôi cũng phải về nên đành lựa lời nói cho mẹ tôi yên tâm
-Không sao đâu mẹ, con nghĩ bà ấy từ lúc biết con lấy chồng đã buông tha cho con rồi.
-Ừ mẹ cũng mong là vậy.
…
Ngày tôi chuẩn bị bay về quê, mẹ tiễn tôi và Bo ra tận sân bay. Ngó nhìn lại Hà Nội lần cuối tự nhiên tôi xuất hiện cảm giác mất mát khó tả, hình như sau một thời gian dài ở nơi này vùng đất ở đây đã trở nên thân thuộc với tôi. Bây giờ tạm biệt cũng thấy tiếc nuối lắm.